Chương 830 Nhưng Cố Mặc Ngôn lại nhíu mày khi nghe thấy giọng nói ấy. Anh tưởng là trợ lý, sao lại là Trình Thu Uyển? Cô ta tới văn phòng của anh làm gì? “Em tới đây làm gì?” Đóng tập tài liệu đang cầm lại, Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt nhìn về phía Trình Thu Uyển. Trình Thu Uyển vẫn ngồi trên xe lăn. Bây giờ cô ta không ăn mặc lộng lẫy như trước kia mà mặc một chiếc áo đầm màu trắng, đắp chăn mỏng bằng lông cừu trên chân, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài đen nhánh xõa ra trông cực kỳ mong manh và đáng yêu khiến người ta bất giác muốn chiều chuộng. Trên chân cô ta đặt một cặp lồng. Nghe Cố Mặc Ngôn hỏi một cách lạnh nhạt như vậy, cô ta không kìm được cắn môi, vành mắt cũng hơi đỏ hoe nhưng ngay sau đó lại vờ như kiên cường ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm đáp: “Cố Mặc Ngôn, em sợ anh mệt nên tự tay nấu canh sườn củ sen cho anh nè, nhân lúc còn nóng anh uống một bát đi, xem có vừa miệng không?” Dứt lời, Trình Thu Uyển cẩn thận mở cặp lồng ra, một mùi hương thoang thoảng tức thì lan tỏa. Củ sen được nhồi đậu xanh ở giữa thành bông hoa, được hâm mềm và ngọt, có thể nói là toàn vẹn cả về màu sắc lẫn hương vị. Trình Thu Uyển hài lòng gật đầu. Đương nhiên cô ta không nấu ăn giỏi đến thế, hơn nữa nấu canh quá mất công, cô ta cũng chẳng kiên nhẫn nấu nên kêu dì giúp việc trong nhà làm.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Một lẽ hiển nhiên là Cố Mặc Ngôn không cần biết chuyện này. Anh chỉ cần biết cô ta rất quan tâm đến anh là đủ rồi. Lấy canh ra khỏi cặp lồng, Trình Thu Uyển đổ ra một bát cho Cố Mặc Ngôn rồi mang tới trước mặt anh, nhỏ nhẹ nói: “Thơm lắm, anh nếm thử đi.” “Anh không đói, em đặt ở đó đi.’ Cố Mặc Ngôn không nhận lấy làm Trình Thu Uyển chơi vơi giữa chừng, hơi lúng túng, nhưng. thoáng chốc cô ta đã điều chỉnh lại cảm xúc. “Cố Mặc Ngôn, dù gì người ta cũng mất mấy tiếng để nấu, anh ăn một muỗng đi mà.” Trình Thu Uyển làm nũng, giọng càng õng ẹo. hơn, bình thường đàn ông mà nghe phỏng chừng tê hết cả người. Dứt lời, cô ta đưa bát lại gần mặt Cố Mặc Ngôn hơn. “Anh đã nói anh không đói.” Cố Mặc Ngôn vẫn không chịu nhận lấy, còn quay mặt tránh đi: “Còn nữa, sau này không có việc gì thì đừng tới văn phòng của anh, cũng đừng làm mấy chuyện như: đem canh tới nữa.” “Tại sao chứ!” Trình Thu Uyển bẽ mặt nên cũng hơi bực bội: “Em. sai chỗ nào sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy!” “Trình Thu Uyển, anh đã nói với em từ trước rồi, anh chăm lo cho em chẳng qua là do áy náy thôi chứ không phải có tình cảm gì khác với em. Em không thấy chuyện này đi quá giới hạn rồi sao? Chúng ta đâu phải người yêu!” Cố Mặc Ngôn không có kiên nhẫn từ từ dỗ dành cô ta, thẳng thần nói lên suy nghĩ của mình. “Em không tin! Bao nhiêu năm qua, sao anh có thể không có một chút tình cảm gì với em được!” Không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nhẫn tâm thốt một câu như thế, Trình Thu Uyển rơi nước mắt: “Có phải Tô Thư Nghỉ lại tới gặp anh không? Cô ấy đã rót lời đường mật gì với anh rồi!” *Chuyện này thì liên quan gì tới cô ấy?” Cố Mặc Ngôn hơi bực mình với sự vô lý của Trình Thu Uyển. “Sao lại không? Nếu không có cô ấy thì chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi!” “Em đừng lừa mình dối người nữa. Bây giờ chúng ta nói rõ luôn đi, chúng ta không ở bên nhau vì anh không thích em, không liên quan gì tới Trình Thư Nghỉ cả. Dù không có cô ấy thì giữa hai chúng ta cũng không có khả năng nào đâu!”