Chương 927 “Chị Thư Nghi, mặc dù em không biết lúc trước chị và anh ấy chia tay vì lý do gì, nhưng trên đường đi, em cảm thấy anh ấy rất tốt với chị, hơn nữa còn là thật lòng, không giống như đang diễn trò Chị Thư Nghi, chị thật sự không còn nghĩ đến anh ấy nữa sao?” Hiểu Khiết nói rất chân thành, cô ấy thật sự hy vọng Trình Thư Nghi có thể hạnh phúc Dù sao thì trước đây hai người cũng rất tình cảm, Cố Mặc Ngôn cũng làm rất nhiều chuyện vì chị Thư Nghi. Bây giờ lại xa nhau như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy quá đáng tiếc. Hơn nữa, cô ấy luôn cảm thấy chị Thư Nghi vẫn còn thích Cố Mặc Ngôn. Nhìn thấy sự quan tâm chân thành trên mặt Hiểu Khiết, Trình Thư Nghi mỉm cười cảm ơn cô ấy, nhưng trong mắt cô lại không giấu được sự cô đơn. “Hiểu Khiết, cảm ơn em quan tâm, nhưng bọn chị thật sự không thể quay lại được nữa. Chị và anh ấy đã không còn có thể ở bên nhau.” Nghe Trình Thư Nghi nói quả quyết như vậy, Hiểu Khiết cũng không tiện thuyết phục nữa. Có lẽ giữa bọn họ có ẩn tình gì đó không thể nói, nếu không thì chị Thư Nghi cũng sẽ không đau lòng như thế. Khoảng nửa tiếng sau, rốt cuộc lễ hội cũng kết thúc, Trình Thư Nghi và Hiểu Khiết cũng trở về đội. Mọi người đã chơi đến kiệt sức, ai nấy đều ướt sũng ngồi lên xe, hối thúc tài xế mau trở về để thay quần áo sạch sẽ. “Khu khụ khụ!”… Trong xe đột nhiên vang lên một trận tiếng ho. khan, thu hút sự chú ý của mọi người. Bây giờ ban đêm vần rất lạnh, chẳng lẽ có người bị cảm? “Khu khụ khụ!”… Tiếng ho vẫn không ngừng vang lên, mọi người nhìn lại theo âm thanh phát ra, phát hiện người ho khan không dứt lại là sếp tổng nhà mình. “Cố tổng, anh không sao chứ? Có phải bị cảm rồi không?” “Đúng thế, có cảm thấy trên người nóng không? Nếu bị sốt thì nguy đấy.” *Tôi có mang theo thuốc cảm, Cố tổng đợi lát nữa về rồi uống thuốc nhé.” Mọi người rối rít bày tỏ sự quan tâm của mình. “Cậu Cố, anh có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?” Trên mặt Dương Tùng Đức cũng lộ vẻ sốt ruột, mấy ngày nay Cố Mặc Ngôn vẫn luôn bận rộn nhiều việc, lại thêm ngày hôm nay, lẽ nào là mệt mỏi sinh bệnh? “Tôi không sao, chỉ hơi ngứa cổ thôi, nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn, cảm ơn mọi người quan tâm.” Cố Mặc Ngôn quay lại mỉm cười với mọi người. Nhưng Trình Thư Nghi lại phát hiện sắc mặt và môi của anh đều hơi tái, nghĩ đến trước đó anh không ngừng cản nước thay mình, cô không khỏi có chút lo lắng và áy náy, chẳng lẽ anh thật sự bị cảm vì chuyện đó à? Sau khi đến khách sạn, mọi người cùng nhau vào thang máy. *Cố tổng, phòng của anh ở tầng mấy?” Một đồng nghiệp đứng kế bên nút bấm hỏi Cố Mặc Ngôn. “Tầng mười hai, cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn cười đáp. Sau khi nhấn tâng mười hai, vị đồng nghiệp này lại hỏi Trình Thư Nghi: “Tổng biên tập, còn cô?” *Tôi cũng mười hai.” Trình Thư Nghi hơi lo lắng, cũng may mọi người không suy nghĩ nhiều về số tầng, bọn họ đều cho rằng tầng cao nhất có hai phòng. “Khụ khụ khụ, khụ khụ…” Đến khi trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ, tiếng ho khan mà Cố Mặc Ngôn vẫn cố đè nén lại vang lên. Cố Mặc Ngôn dùng nắm tay phải che miệng, ho đến mức nước mắt ứa ra: “Khụ, khụ khụ khụ khụ…”