Chương 932 Trình Thư Nghi ngồi trên bồn cầu, cô chỉ thấy trái tim của mình đập liên hồi, gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mặt cũng nóng bừng. Trình Thư Nghi lấy tay ôm mặt, cô nghỉ ngờ có phải mình bị ốm đến sốt thật rồi không, nếu không tại sao cô lại thấy người mình nóng như thế chứ. Nhưng cô không hề có cảm giác khó chịu gì mà? Trình Thư Nghi đặt tay lên trên ngực, cảm nhận được nhịp tim đang đập kịch liệt của mình. Cái cảm giác này quen thuộc một cách lạ thường. Cô nhớ lại lúc mình vừa mới quen Cố Mặc Ngôn, chỉ cần anh thân mật với cô một chút là cô sẽ có cảm giác như hiện tại. Lễ nào, cô lại rung động với anh rồi sao? Trình Thư Nghi giật mình khi ý thức được suy nghĩ trong lòng mình, cô vội lắc đầu. Không được, không được! Cô tuyệt đối không được rung động với anh nữa, giữa hai người họ đã là quá khứ rồi, không thể nào. “Trình Thư Nghi, mày nhớ cho kỹ, bây giờ mày là Trình Thư Nghi, bài học năm năm về trước vẫn chưa đủ hay sao? Mày tuyệt đối không thể lại thích anh ta được, tuyệt đối không thể, không thể…” Lúc Trình Thư Nghi đang tự thôi miên mình thì điện thoại của cô rung lên, cắt ngang cô. Trình Thư Nghi cầm điện thoại lên, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt cô, cô nghe máy ngay lập tức, là điện thoại của Manh Bảo. “Alo, mẹ ơi, là con đây!” Giọng nói phấn khích của Manh Bảo. vang lên. “Tất nhiên mẹ biết là con yêu của mẹ rồi, con ở nhà vẫn ổn chứ?” Trình Thư Nghi hạ giọng mình xuống, cô sợ Cố Mặc Ngôn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người. “Ổn ạ!” Manh Bảo lớn tiếng nói: “Hôm nay cậu dẫn con đi trượt tuyết, vui lắm mẹ ạI” “Vậy sao? Thế con có ngã không?” Trình Thư Nghi cười hỏi. “Ờm… khụ… con có ngã vài lần.” Manh Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm, cảm giác có hơi khó xử không muốn thừa nhận, nhưng sau đó. cậu bé lại lớn tiếng nhấn mạnh: “Nhưng rất nhanh sau đó con đã học được rồi, thây hướng dẫn của con còn khen con thông minh nữa “Manh Bảo giỏi như thế sao?” Giọng điệu của Trình Thư Nghĩ hơi lố: “Đúng là quá giỏi.” “Tất nhiên là con giỏi rồi” Nhóc con hơi tự mãn: “Nhưng con không giỏi bằng cậu, mẹ ơi mẹ không biết cậu trượt giỏi thế nào. đâu, có rất nhiều chị gái xinh đẹp đều đang nhìn cậu đấy.” “Thật hả?” Trình Thư Nghi thấy hơi buồn cười: “Thế thì con cũng. phải cố lên, cố gắng giỏi được như cậu.” “Nhất định con sẽ cố gắng!” Nhóc con ở đầu dây bên kia nói bằng giọng điệu chắc nịch, sau đó cậu bé lại hỏi cô thêm vài câu hỏi khác: “Mẹ ơi, ở đó mẹ chơi có vui không?” “Mẹ chơi rất vui, cảm ơn con yêu đã lo lắng cho mẹ.” “Mẹ vui là được rồi, cậu nói bình thường mẹ vất vả quá, cần được. nghỉ ngơi thư giãn.” Manh Bảo nói rất ra dáng người lớn: “Mẹ ơi, mẹ nhớ chơi vui nhé, không cần về nhà vội đâu, Manh Bảo sẽ chăm sóc thật tốt cho mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho cả cậu nữa. “Cảm ơn con yêu” Trình Thư Nghi thấy hơi buồn cười, đồng thời cô cũng bị con trai làm cho cảm động, có một đứa con trai chu đáo tình cảm như thế, đây là món quà ông trời ban tặng cho cô.