Chương 942 Một tay Cố Mặc Ngôn nắm lấy cổ tay Trình Thư Nghi, tay còn lại cố định sau đầu cô, anh hôn một cách hung hãn mà vội vã, như: thể muốn trút hết mọi tức giận qua nụ hôn này. Bị Cố Mặc Ngôn mạnh mẽ cạy răng ra, Trình Thư Nghi cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp của anh ra sức càn quét trong miệng mình khiến cô không thể phớt lờ sự tồn tại của anh. Trình Thư Nghi há miệng định cắn nhưng Cố Mặc Ngôn như đã nhìn thấy tâm tư này của cô. Trước khi cô kịp hành động, bàn tay. vốn đặt sau đầu cô đã chuyển sang giữ cằm cô, khiến cô không thể thực hiện được ý đồ. Không biết qua bao lâu, sau khi hôn tỉ mỉ mà thô bạo khắp mỗi chỗ trong miệng Trình Thư Nghi, lửa giận trong lòng Cố Mặc Ngôn dần nguôi đi, nụ hôn cũng dần trở nên dịu dàng. Cố Mặc Ngôn mút môi Trình Thư Nghi, trong lòng cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, giờ phút này, anh cảm thấy trên đời chỉ còn lại cô và anh, anh ước gì hai người cứ thế này già đi bên nhau. Ban đầu Trình Thư Nghi còn cố gắng vùng vấy, dần dần không còn sức nữa, chỉ có thể mặc cho Cố Mặc Ngôn hôn mình. Cảm nhận được nụ hôn của anh càng lúc càng nhẹ nhàng dịu dàng, đến cuối cùng còn hôn chụt vào môi cô từng cái như lông vũ khiến lòng cô ngứa ngáy, mềm mại, không còn sức và tâm tư: phản kháng nữa. Cuối cùng sau khi nụ hôn kết thúc, Cố Mặc Ngôn hơi nới rộng. khoảng cách giữa hai người. Nhìn Trình Thư Nghi đang nhắm mắt, khoé miệng anh cong lên nụ cười nhẹ, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị. “Thư Nghi, em cho rằng làm như vậy là anh sẽ từ bỏ em sao? Không, anh sẽ không bao giờ từ bỏ em, cả đời này cũng không có chuyện đó, vậy nên sau này em đừng làm chuyện như thế nữa.” Cảm nhận được hơi thở của Cố Mặc Ngôn phả lên môi mình khi anh nói, Trình Thư Nghi đỏ mắt mở mắt, nhưng lại thấy anh đang nhìn mình, trong mắt là tình cảm đậm sâu không che giấu. “Thư Nghi, anh yêu em, cũng chỉ yêu một mình em. Trước đây, bây giờ và sau này đều như vậy, hứa với anh, sau này đừng làm chuyện như vậy nữa được không?” Cố Mặc Ngôn nhìn vào mắt Trình Thư Nghi, trịnh trọng nói ra lời hứa của mình, giọng điệu dịu dàng đến mức người ta suýt chết đuối. Nghe lời thổ lộ của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi cảm thấy tim mình bắt đầu đập dồn dập, thậm chí cô còn có thể nghe rõ tiếng tim đập “thình thịch” trong lông ngực. Hai má bất giác ửng hồng, Trình Thư Nghi không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đẩy Cố Mặc Ngôn ra, sau đó chạy về phía mọi người, đầu không ngoảnh lại. Rõ ràng đã nói sẽ không rung động trước Cố Mặc Ngôn nữa, nhưng bây giờ Trình Thư Nghi phát hiện, cô hoàn toàn không thể khống chế được trái tim mình, mỗi lần anh tới gần, nó sẽ vô thức đập nhanh hơn, không kịp cho cô suy nghĩ. Thấy Trình Thư Nghi chạy đi, Cố Mặc Ngôn cấp tốc đuổi theo, cuối cùng tới trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô từ phía sau. Anh để cô đối mặt với mình, nhìn vào mắt cô nói: “Thư Nghi, những lời anh vừa nói đều là thật, em không thể cho cả hai chúng ta một cơ hội để bắt đầu lại được sao? Anh đảm bảo, anh…” “Những chuyện này để sau rồi nói.” Trình Thư Nghi sốt ruột ngắt lời Cố Mặc Ngôn, hơn nữa còn hất tay anh ra: “Mọi người đều đang nhìn đấy, tôi không muốn bị người ta bàn tán sau lưng.” Nghe Trình Thư Nghi nói thế, Cố Mặc Ngôn nhìn ra phía sau cô, quả nhiên mọi người đều đang nhìn về phía họ. Lại quay đầu nhìn vẻ mặt lúng túng của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hơi đau lòng. Thôi vậy, sau này hai người còn rất nhiều thời gian, không cần ở đây diễn cho người khác xem.