Ánh sáng trong phòng khá mờ ảo, Mạc Yến nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta. Nhưng cô cảm nhận được anh ta đang nhìn cô, thậm chí còn cảm nhận được tâm trạng không ổn định của anh...
Im lặng một lúc đủ lâu, cô khẽ nhếch môi, tựa như vừa xong chả xảy ra việc gì đặc biệt hết:
- Lâu lắm không gặp!
Giọng nói của Mạc Yến rất nhẹ, không lo không sợ, nhẹ nhàng đến lạnh lùng như vừa xong cô chỉ xem một vở kịch nhạt nhẽo bên đường chứ chả phải cảnh làm tình nóng bỏng cuả ai kia...
Bắc Tân Khởi lạnh lùng nhìn cô... hôm nay là ngày đầu tiên anh về nước, vừa về nước đã bị cô bắt gặp cảnh này, anh thật không thể ngờ tới.
Càng không thể ngờ, bắt gặp cảnh này phát sinh trên người anh mà cô lại có thể bình tĩnh đến vậy để cho mấy câu bình phẩm dã man tới vậy...
Mạc Yến cũng đang dò xét thái độ của anh, mắt không dám chớp dù chỉ một cái,chăm chú quan sát nhất cử nhất động của anh, nhằm chọn đúng thời cơ để bỏ chạy khỏi hiện trường
Bắc Tân Khởi ánh mắt lành lạnh nhìn cô,rồi sau chuyển ánh nhìn sang Mi Na...
Trên tay Mi Na vẫn đang cầm chiếc máy ảnh,bị hắn nhìn như vậy thì vô cùng hoảng loạn,lưng áo ướt đẫm mồ hôi,may thay bộ não vẫn hoạt động bình thường...
- Mạc Yến chạy mau...!
Bảo vệ chiếc máy ảnh còn hơn cả bảo vệ mạng sống của mình, Mi Na ôm lấy chiếc máy ảnh xoay người bỏ chạy...
Tin tức lần này có được quý giá như vậy, mà bữa tiệc lần này vốn ngăn cấm tất cả người của giới truyền thông nên khi chụp trộm ảnh bị bắt được thì việc tiêu hủy chứng cứ là bắt buộc phải làm...
Thân hình nhỏ nhắn của cô chạy tất nhanh, nháy mắt đã chạy ra phạm vi mười mấy mét rồi.
Mạc Yến thấy Bắc Tân Khởi đổi sắc mặt như vậy thì biết cô mà bị anh bắt thì kết quả sẽ rất là kinh khủng...cô cũng muốn bỏ chạy... nhưng lại không may mắn như Mi Na, chạy không nhanh bằng cô ý... đôi giày cao gót phản chủ trượt một phát, theo quán tính cô ngã nhào xuống nền nhà.
Để thuận lợi trà trộn vào bữa tiệc này cô đã cố ý mặc một bộ lễ phục, thay đôi giày bệt yêu thích bằng đôi giày gót nhọn phân.
Giờ bị ngã một cái như này, đau đến ứa nước mắt, hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại thành một hàng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
- Mạc Yến có sao không?
Mi Na nghe thấy tiếng động phía sau, ngoái lại nhìn, nhìn thấy Mạc Yến sõng xoài trên mặt đất, định quay lại đỡ cô thì nhìn thấy sắc mặt rất tệ của Bắc Tân Khởi, lại đành rụt chân lại.
Tay Mi Na ôm chặt lấy chiếc máy ảnh, thâm tâm đang có sự giằng xé gay gắt...
Nếu quay trở lại đỡ Mạc Yến thì những thành quả mà tối nay không dễ dàng có được của họ chắc chắn sẽ đi tong... Nhưng không quay lại thì Mạc Yến phải làm sao?
Ánh mắt Mi Na nhìn vào Bắc Tân Khởi,rồi lại nhìn Mạc Yến, rồi lại nghĩ đến hai tấm vé lên du thuyền rồi thêm câu chào hỏi bình tĩnh lúc nãy Mạc Yến giành cho Bắc Tân Khởi. Não của Mi Na như bị vật gì đó đập mạnh vào...
Mạc Phi với Bắc Tân Khởi quen biết nhau ư?
Mạc Yến nói câu " Lâu rồi không gặp" với Bắc Tân Khởi, mà có được tấm vé mời của Bắc gia thì chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người họ không tồi.
Nghĩ đến đây, Mi Na thở phào một cái.
Mạc Yến nằm đó đợi Mi Na đến nâng mình dậy nhưng đợi mãi lại đợi được câu:
- Mạc Yên tự cầu phúc lớn đi nhé, tớ lượn trước đây...
Nói xong, ôm lấy máy ảnh, chạy nhanh hơn một cơn gió rời khỏi hiện trường.
Mạc Yến không dám tin vào tai mình nữa....
Con nhỏ Mi Na này thật không chút nghĩa khí nào, bỏ rơi cô ở đây một mình bỏ chạy như vậy ư...
Sau lưng, hắn bước chân chầm chậm lại gần cô.
Mạc Yến nghe tiếng bước chân, ngoảnh đầu lại, khóe mắt liếc nhìn anh,tay chống xuống đất, định tìm cách ngồi dậy nhằm tìm cơ hội bỏ chạy...nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì bóng người cao lớn đã bao trùm lấy cô...
Thân hình cô đơ cứng lại, ánh mắt cô từ từ di chuyển từ đôi dày hàng hiệu bóng loáng của anh rồi đến bộ vest lịch lãm anh đang mặc, sau đó dừng lại trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh.
- Người có bệnh à?
Đôi mắt đen, sâu hun hút của anh nhìn cô chăm chú,hắn nghiến răng nghiến lợi lặp lại câu nói khi nãy của cô. Khuôn mặt tuấn tú của hắn nghiêng thêm chút nữa về phía cô, đôi môi mỏng quyến rũ của anh nhếch lên một góc quá độ đầy lạnh lùng...
Mạc Yến chỉ thấy ngay khi hắn tiến sát về phía cô thì không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt, lạnh như băng vậy.... Cô không khỏi rụt rụt cổ nhằm kéo xa khoảng cách với hắn hơn. Còn hắn thì càng lúc càng tiến sát về phía cô,đến tận khi ép cô sát vào vách tường, không cho cô cơ hội trốn tránh ánh nhìn của anh.
Thân hình cao to của anh bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cô, ngón tay siêu dài của anh nhẹ nhàng giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô. Nâng khuôn mặt cô đối diện với anh, đôi môi mỏng quyến rũ của anh mấp máy, thốt ra từng từ từng từ.
- Tôi có vấn đề gì không, lẽ nào cô không rõ sao?
Giọng của anh rất trầm,rất ấm, giọng điệu lười lười quyện đầy mê hoặc dẫn dụ người khác như muốn đắm trìm trong âm thanh ấm áp ấy...
Mạc Yến và ngay cả người thứ ba đứng đó là Tô Y Y nghe anh nói vậy nét mặt đều không khỏi đỏ ửng lên.
Tội nghiệp Mạc Yến...
Anh ta nói vậy nghĩa là sao chứ?
Anh ta có vấn đề về phương diện kia hay không làm sao mà cô biết được?
Xin người, không có chuyện gì thì đừng nói lung tung vậy chứ? Hắn nói vậy là đang hủy hoại danh tiết của cô đây mà...
- Từ khi nào mà anh biết nói đùa như thế này vậy nhỉ?
Cô gắng gượng nói chuyện với anh...
- Chả nhẽ không đúng ư?
Hắn nheo nheo mày, hai tay anh chống hai bên tường cạnh người cô.
Liên quan tới anh thì có gì mà cô không biết chứ?
Ngón tay dài của anh mơn trớn khuôn mặt láng mịn của cô, rồi dịch xuống chiếc cổ thon gọn của cô,hàng lông mày đen nháy của anh khẽ nhíu lại:
- Không thì chúng ta cùng nhau kiểm tra xem nhé, như vậy cô càng dễ dàng kiểm chứng xem tôi có vấn đề gì không nhé?
Giọng điệu lười biếng mang chút tà ác, khiến trái tim Mạc Yến đập loạn lên...
- Anh...anh định làm gì?
Cảnh giác nhìn kẻ yêu nghiệt là anh, ánh mắt cô không khỏi nhìn vào vùng nhạy cảm của hắn? Trong lòng cô hạ quyết tâm, nếu hắn dám lôi cô ra thực hành vụ đó cùng hắn thì cô sẽ cho hắn biết thế nào là không khách sáo.
- Cô nghĩ sao?
Ngón tay thon dài của hắn nắm lấy vài lọn tóc của cô, giọng điệu vẫn đầy vẻ bất cần... Nét mặt hắn hết sức vô tâm đối lập hẳn với nét lo lắng sợ hãi của cô.
Bị hắn bó buộc trong lòng như vậy Mạc Yến thấy mình như con cá nằm trên thớt đợi người ta mổ thịt vậy, bàn tay chống vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, cố sức đẩy hắn ra xa thêm chút nữa. Cô cố gắng giữ tâm trạng thật bình tĩnh.
- Anh đừng có làm bừa!
- Thỉnh thoảng làm bừa chút cũng có sao chứ?
Đôi tay mạnh mẽ cơ bắp cuồn cuộn của anh ôm chặt lấy vòng eo con kiến của cô, kéo sát cô hơn vời lòng anh.
Anh như một đứa trẻ bốc đồng, mặt anh nghiêng nhiều hơn về phía cô...