Bộ đồ mà Bắc Tân Khởi sai người mua đến là chiếc quần jean cùng với chiếc áo phông đơn giản mà khỏe khoắn, rất phù hợp với phong cách ăn mặc thường ngày của Mạc Yến...
Thay đồ xong, hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng... Xe vừa đi lên đến đường lớn thì một đám xe con màu đen từ bốn phương tám hướng ùa tới, vây chặt xung quanh xe của hai người họ.
Nhìn rõ dung mạo kẻ cầm đầu, sắc mặt Mạc Yến trùng xuống...
Là Cách Nghị...
Sao hắn vẫn dám tới?
- Tân Khởi....
Mạc Yến khá là bất ngờ, từ từ quay lại nhìn Bắc Tân Khởi...
Bắc Tân Khởi nheo nheo mắt, lặng lẽ quan sát từng chiếc xe một, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười....
Có một đám người này thôi mà cũng dám chặn đường hắn sao?
Cách Nghị ngồi trên chiếc xe đi đầu tiên, trên đầu được băng bó bởi một lớp băng gạc trắng giờ vẫn đang đẫm máu.... Đó là vết thương mà Mạc Yến tặng cho hắn....Giờ nhìn thấy hai người họ thì trong ánh mắt hắn không giấu nổi sự căm hận.
Bắc Tân Khởi có thân phận ra làm sao hắn không biết... Nhưng phàm là người có chút máu mặt thì đều có một tôn chỉ,máu có thể chảy, xương có thể gãy,nhưng lòng tự tôn thì không thể mất.
Hôm nay, chỉ vì hai người này, sự tôn nghiêm của hắn đã bị chà đạp hết lần này đến lần khác.
Thù này không trả, thì tâm hắn sao yên?
- Mọi người lên hết đi, chặn đường chúng lại!
Hắn mệnh lệnh cho bọn thuộc hạ, đám xe từ phương hướng lao tới phía xe của Bắc Tân Khởi.
- Thắt chặt dây an toàn vào!
Bắc Tân Khởi quay sang dặn dò Mạc Yến, rồi nhìn một lượt những chiếc xe đang lao về phía xe mình... ánh mắt lạnh lùng, bàn tay nắm chặt lấy vô lăng, cho xe lùi lại phía sau một chút, rồi bỗng bất ngờ tăng ga, chiếc xe lao vun vút về phía trước.... trong tiếng hét kinh hoàng của những người chứng kiến, chiếc xe bay lên trong không trung, như hóa thành một vệt sáng bay vụt qua trên đầu những chiếc xe xung quanh... chiếc xe hạ cánh xuống ở khu đất trống phía trước, quay đầu một góc độ.... rồi cứ thế lao đi....
Một loạt động tác xảy ra chỉ trong nháy mắt, tựa như một bữa tiệc thị giác, phóng khoáng, thành thục... giống hệt một chú ngựa hoang không chịu thuần phục.
Những kẻ mang xe đến bao vậy, ngồi trong xe ngơ ngác nhìn chiếc xe lao đi như bay về phía xa... mãi một lúc lâu mà họ vẫn chưa thể định thần.
Cứ thế mà bay lên sao???
Kĩ thuật lái xe cao siêu như vậy, sợ rằng ở trong giới cũng không có nổi vài người...
Mạc Yến cũng chưa bao giờ biết đến chiêu này của hắn, ngồi trên ghế phụ ngơ người ra mãi....
Chỉ vừa nãy thôi cô còn đang vắt óc nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi vòng vây... Vậy mà, hắn thậm chí còn không cần xuống khỏi xe mà vẫn dễ dàng bỏ rơi bọn chúng... Mà lại còn dùng một chiêu quá ư là bá đạo, quá ư là đẹp mắt đến vậy nữa...
Thật sự quá đẹp!
- Trước đây em còn không biết là anh có chiêu đẹp như này đấy!
Quay sang nhìn hắn,cô vừa khen hắn lại vừa có ý trêu đùa.
- Còn nhiều việc mà em không biết lắm!
Hắn nói ra một câu đầy ý vị.
Chỉ là, thâm ý trong câu nói ấy Mạc Yến nghe không ra...
Hai người về đến nhà, Bắc Tân Khởi đưa cô vào nhà..
Vào đến phòng khách thì thấy An Nhã ngồi trên sofa, nở nụ cười tươi rói...
- Về rồi à hai đứa! Buổi gặp mặt hôm nay thế nào?
Nghe câu hỏi ấy, sắc mặt Mạc Yến sầm sì...
Mẹ thản nhiên hỏi chuyện như vậy chắc là do chưa biết bối cảnh, gia thế của Cách Nghị rồi... Nếu như biết thì cô tin rằng mẹ của mình sẽ không đời nào chấp nhận gả con gái cho một người như vậy....