Khi ở công ti, Mạc Yến mỗi khi nói chuyện với hắn đều phải hết sức là cảnh giác.
Bắc Tân Khởi liếc nhìn cô,rồi ngồi xuống ngay bên cạnh, nói một câu có vẻ rất chi là dễ thương lượng:
- Không sao, từ sau em ăn thứ gì thì anh sẽ ăn thứ đó!
Rồi lại còn thêm vào một câu:
- Dù sao đã ở cùng một nhà với nhau rồi, hai người ăn uống khẩu vị giống nhau chút cũng tốt...
Mạc Yến: "..."
Nói như kiểu hai người sẽ sinh sống cùng nhau một thời gian dài vậy?
Bắc Tân Khởi rất tự nhiên mà cầm lấy hộp cơm trưa đang để ngay trước mặt Mạc Yến, rồi lại nhón tay cầm luôn chiếc đũa trong tay cô nữa... ăn mấy miếng cơm cùng thức ăn rồi thản nhiên mà nói:
- Thật ra anh không kén thức ăn lắm đâu!
Mạc Yến tức tối, nghiến răng nghiến lợi.
Đồ ăn cô vất vả làm ra,hắn có quyền gì mà kén cá chọn canh?
- Anh tự ra bên ngoài mà ăn!
Để tránh họa từ miệng mà ra,mất oan tháng lương nữa nên Mạc Yến cố gắng nhẫn nhịn.
- Không thích!
Bắc Tân Khởi lười nhác đáp lại, cầm chiếc đũa của Mạc Yến, động tác hết sức là nho nhã mà tiếp tục ăn bữa trưa của cô.
Mạc Yến đói bụng,mà chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn xuất cơm mình vất vả chuẩn bị lại cứ thế mà đi vào bụng hắn như vậy....trong lòng tức tối mà không thể phát tác ra...
Người này có thể nào vô niêm sỉ thêm chút nữa không??
- Mùi vị không tồi!
Bắc Tân Khởi liếc nhìn cô, thật hiếm khi mà hắn lại chịu khen ngợi người khác như vậy.
Mạc Yến: "...."
Bắc Tân Khởi khẽ nhếch miệng cười,chậm rãi ăn nốt xuất cơm... xuất cơm vốn không nhiều, chỉ tầm phút là hắn đã giải quyết xong, không để lại chút nào cho Mạc Yến cả.
Nhìn hộp cơm trống rỗng, sắc mặt Mạc Yến thật sự rất " thối "....
Bắc Tân Khởi cơm no rượu say,thoải mái vươn vai một cái, đứng thẳng người lên.... rất hào phóng mà đưa cho Mạc Yến mấy tờ đô la.
- Đây là tiền cơm!
Ăn cơm phải trả tiền, hắn vẫn có tâm chán!
Mạc Yến sắc mặt rất tệ,rất là muốn cầm lấy mấy tờ đô la đó mà đáp vào cái gương mặt gọi đòn đó.
Người này thật là đáng ghét mà!
- Ngày mai nhớ là chuẩn bị hai xuất nhé!
Bắc Tân Khởi rất là bình thản mà ngắm nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm tức tối của Mạc Yến.... rồi lại nở nụ cười đầy yêu nghiệt nữa chứ....
Hắn quay người về văn phòng làm việc....
Mạc Yến nắm chặt mấy tờ tiền mà hắn để lại, rất muốn cao ngạo mà ném chúng vào thùng rác.
Nhưng.... cuối cùng đành thôi...
Làm vậy thì thật sự rất là không tốt....
Lặng lẽ dọn hộp đựng đồ ăn,Mạc Yến đành chấp nhận số phận mà xuống lầu đi tìm thứ gì đó nhét vô bụng....
.... rõ ràng cô đã chuẩn bị cho mình một bữa trưa nóng hôi hổi, thơm phưng phức mà giờ lại phải ra ngoài đi tìm đồ ăn khác.... vô cớ bị đối xử như vậy.... tâm trạng cô giờ khá là phức tạp...
Bắc Tân Khởi anh thật là đáng ghét!
Giành được bữa trưa của Mạc Yến, tâm trạng Bắc Tân Khởi rất chi là vui vẻ mà quay lại phòng làm việc...
Ngồi xuống bàn làm việc, chưa kịp ấm chỗ, Mộ Kỳ Ân đã gọi điện đến.
Bên ngoài, người phụ trách nghe điện thoại không ở đó, Bắc Tân Khởi đành trực tiếp nghe...
- Tân Khởi, anh ăn trưa chưa? Chưa ăn thì ra ngoài dùng bữa với em đi!
Mộ Kỳ Ân có vẻ như rất phấn khích, giọng nói thì dịu ngọt, mềm mại vô cùng....
- Vừa ăn xong!
Đáp lại là câu trả lời rất chi là vô tình của Bắc Tân Khởi.
- Sớm vậy sao?
Mộ Kỳ Ân có chút bất ngờ...
Thường ngày, giờ này mà gọi đến thì hắn vẫn còn đang làm việc mà?
Bắc Tân Khởi chỉ "ukm" một tiếng rồi không nói gì nữa.
- Vâng. Vậy thôi ạ!
Mộ Kỳ Ân thất vọng mà tắt máy.
Bắc Tân Khởi lười biếng ngồi đó, nghĩ đến vẻ mặt Mạc Yến khi nãy mà không khỏi bật cười....