Ông Xã Chày Bửa

chương 72: lo quản bản thân mình trước đi !

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc Mộ Thám xảy ra tai nạn giao thông, cũng không biết là từ khi nào đã bị người ta chụp lại hình ảnh và tung lên mạng xã hội.

Tốc độ lan truyền trên mạng xã hội vốn nhanh đến chóng mặt, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thì tức tức về vụ tai nạn đã được đăng trên hầu hết các mặt báo, các trang mạng.

Đây vốn là thế giới của các ngôi sao, chỉ một chút tin tức, một sự việc nho nhỏ cũng sẽ không ngừng bị đem ra phóng đại lên và kết quả là ai ai cũng biết tin đó.

Do liên quan đến vụ tai nạn cùng với Mộ Thám, Mạc Yến vô tội lại một lần nữa bị đưa lên trang đầu các mặt báo.

Thậm chí người nhà Mạc gia cũng gọi điện tới xem tình hình hiện tại của cô ra sao. Biết tình trạng của cô không có gì đáng ngại thì mới yên tâm.

Người nhà Bắc gia,bạn bè thân quen đều thi nhau gọi tới hỏi han tình hình...Phàm Quân và Mộ Kỳ Ân cũng trực tiếp đến viện thăm nom tình hình của hai người. Biết tình hình không quá nghiêm trọng thì mới chịu nghe lời Mộ Thám mà về nghỉ ngơi.

Từ đầu đến cuối, trừ Bắc Tân Khởi ra thì mọi người khác đều đã thể hiện sự quan tâm tới Mạc Yến và Mộ Thám.

Mạc Yến đi mua đồ về cùng ăn với Mộ Thám, do cũng đã khá muộn rồi nên cũng không trở về căn biệt thự của Bắc Tân Khởi nữa mà ở lại luôn trong phòng bệnh của Mộ Thám.

Mộ Thám là người có tính tình vô cùng dễ chịu, thích chơi,thích pha trò,thích chơi những trò điên rồ... chính xác là một đứa trẻ không chịu lớn. Mạc Yến ở cạnh hắn thì cảm thấy rất là thoải mái, không chút bó buộc, hai người họ cười cười nói nói, đến nửa đêm thì Mộ Thám ngủ đi vì đã thấm mệt....

Mạc Yến ngồi trên ghế sofa trong phòng cũng chuẩn bị nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bỗng cô liếc nhìn chiếc điện thoại đang nằm im lìm trên góc bàn, không hiểu sao ngay lúc này đây cô rất muốn nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhưng, đến tận sáng hôm sau, chiếc điện thoại vẫn cứ im lìm như vậy.

....

Sáng hôm sau, sau khi đọc tin tức trên mạng, Bắc Tân Khởi đã có mặt trong viện, đi cùng còn có Mộ Kỳ Ân.

Vừa đẩy cửa phòng ra thì nhìn ngay thấy bộ dạng bị thương của Mộ Thám, Mộ Kỳ Ân bước nhanh tới bên hắn:

- Anh hai, anh làm trò gì mà lại thành ra thế này vậy?

- Không sao! Vài hôm là khỏi rồi! Anh hai của em mạng lớn lắm!

Mộ Thám xoa xoa đầu Mộ Kỳ Ân, dịu giọng an ủi.

Bắc Tân Khởi đứng ở cửa phòng bệnh, lướt nhìn qua Mộ Thám, phát hiện tình hình hắn không có gì quá là nghiêm trọng....rồi nhìn về phía Mạc Yến, cô đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế cạnh khung cửa sổ.

Trên người cô vẫn đang mặc bộ lễ phục tối qua, trên chiếc váy màu trắng có vương vài vệt máu, màu đỏ tươi của máu điểm xuyên trên nền váy trắng tinh khôi....

Trên trán dính miếng dán urgo, bị tóc mái che gần hết, chỉ để lộ ra một góc nho nhỏ.... ngoài vết thương đó ra thì không còn bị vết thương nào khác nữa.

Thấy cô bình an như vậy, Bắc Tân Khởi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, cứ nghĩ đến việc cô đua xe như vậy thì trong lòng hắn lại thấy rất là giận.

Mạc Yến cũng đang lặng lẽ quan sát hắn, nhìn chiếc áo khoác vẫn chưa thay...khóe môi cô khẽ nhếch lên một chút.

Tối qua, có lẽ hắn cũng không về nhà rồi!

Không chú ý đến sự thay đổi nhỏ trên nét mặt cô, trong lòng Bắc Tân Khởi đang nhen nhóm một đống lửa, bước đến trước mặt Mạc Yến, gào lên:

- Mạc Yến là cô không có não hay não bị lừa đá rồi hả? Đêm hôm lao ra đường đua xe làm gì hả? Cô là lợn à?

Mạc Yến nghe hắn gào một tràng dài như vậy thì từ từ ngẩng đầu lên, dương ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, lạnh lùng đáp lời:

- Bắc Tân Khởi, anh lấy quyền gì mà đòi quản tôi?

Khẩu khí lãnh đạm, sắc nhọn và xa cách ấy khiến Bắc Tân Khởi ngây người ra.

Từ nhỏ đến lớn, cô rất ít khi dùng cái khẩu khí lạnh lùng như này để nói chuyện với hắn...

- Trước khi muốn quản người khác thì anh hãy tự quản bản thân mình trước đi đã!

Thu lại ánh nhìn, lạnh lùng bồi thêm một câu như vậy rồi đi qua hắn mà bước ra ngoài phòng bệnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio