"Chú...thả tôi xuống, tôi muốn xuống dưới kia chơi! Có cái xích đu đẹp lắm nha...!!!"
Cô ở trên tay anh vùng vẫy la hét.
Anh dùng một tay ôm cô, tay còn lại vặn chốt cửa.
" Đây là nhà em...không cần phải vội, bây giờ đi tắm rồi anh đưa em đi chơi..."
Cô lập tức bị hút hồn bởi căn phòng của anh.
"Oa~ nhà chú ở đâu cũng đẹp nha"
Đặt cô xuống để cô được tự do, anh cười khẽ khi thấy bộ dạng vui vẻ của cô lúc này.
"Em thích là được..."
Cô chạy quanh phòng nghịch ngợm đủ thứ, rồi chạy đến cạnh giường, thì chợt dừng lại rồi trèo hẳn lên trên, đưa tay chỉ vào tắm hình cưới.
"Chú...đây là ai? Cô ấy đẹp quá...Ý... mà nhìn quen lắm à nha...."
Nói rồi còn đưa tay xoa cầm đâm chiêu suy nghĩ.
Anh cười khẽ, tiếng lại gần và kéo cô ngồi xuống trên giường.
Khẽ nói:
"Chẳng phải là em đó sao....!"
Vừa nói vừa ôm cô từ phía sau, miệng kéo dài ra.
Cô tròn hai mắt, nhìn đến kinh ngạc.
Giọng nói như một đứa con nít vang lên, ngón tay nhỏ khẽ chỉ chỉ lên tấm ảnh cười
"Ai nha~ sao lại như vậy được? Nhìn cô ấy xinh đẹp làm sao!"
Anh lắc đầu, cười một cái.
"Ngốc ạ...ngay cả bản thân mình còn không nhận ra sao?"
Cô ngu ngơ nhìn tới nhìn lui.
"A...đúng ha, hèn gì tôi thấy quen mắt...chú! Sao tôi với chú lại leo lên đó ngồi vậy..."
Anh bật cười, gõ nhẹ một cái vào đầu cô.
"Đó là ảnh cưới! Sao lại nói là leo lên đó ngồi được"
Anh lắc đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
Sao lại trở nên cái bộ dạng này chứ! Bảo bối mà anh yêu thương cưng chiều lại trở nên ngốc nghếch y hệt một đứa trẻ lên như vậy. Anh phải tìm ra nguyên nhân mới được, nếu có ai đã hãm hại bảo bối của anh, anh phải đem kẻ đó băm thành trăm mãnh rồi ném cho chó ăn.
Cô khều khều tay anh, nhỏ giọng nói.
"Chú...tôi đói"
Thấy anh không phản ứng liền xụ mặt xuống uỷ khuất.bg-ssp-{height:px}
"Này chú...đói nha...chú chú..."
Nói đoạn cô còn lấy cánh tay đánh bẹp bẹp vào người anh.
Anh giật mình, hoàn hồn nhìn cô.
"Sao vậy? Em vừa nói gì?"
Anh cười khẽ, chưa bao giờ anh mất tập trung như vậy. Cũng chỉ có cô mới có thể khiến tâm trí anh khác thường đi.
Cô chóng hai tay lên hông, phồng má nói.
"Đóiiiiiii....rồi...chú là người xấu...không cho tôi ăn...người xấu"
Anh xoa tóc cô, kéo cô đứng dậy.
"Rồi rồi...anh là người xấu! Bây giờ nói "Em yêu anh" rồi anh sẽ dắt em đi ăn cơm"
Lợi dụng, đồ cơ hội...anh thật không đứng đắn.
Cô vuốt cằm suy nghĩ.
Ai nha...nói thôi mà, nói rồi sẽ được ăn.
"Con yêu chú..."
Phụt...haha, anh lặp tức bị sặc.
"Sao lại chuyển thành con rồi...nói lại, "Em yêu Anh" nói xong sẽ được ăn"
Anh nheo mắt một cái.
Cô hừ khẽ một cái, bĩu môi với anh.
"Em yêu Anh...chú"
Anh lắc đầu cười, thôi tạm chấp nhận.
Nhìn cánh môi của cô vẫn còn trề ra, đỏ hồng, nhỏ xinh ấy...anh lập tức muốn hôn nó.
Kéo cô lại gần, anh lập tức cúi xuống áp môi mình lên môi cô mà hôn nó.
Nụ hôn của anh vừa mãnh liệt vừa say đắm. Mặc kệ cô đang kịch liệt đánh vào người nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô hôn điên cuồng.
Bờ môi này, đã hai năm...đã hai năm anh chưa được hôn nó. Anh nhớ cô nhớ những nụ hôn của bọn họ, nhớ cô da diết nhớ đến phát điên.
Bây giờ cô đã trở lại, cuối cùng oing trời cũng có mắt cho cô trở về bên cạnh anh.
Hôn chán chê, anh buông bờ môi của cô ra, nhìn cô thở hổn hển với hai cái má đã đỏ lựng thì anh bật cười.
"Chú...chú đáng ghét, đã nói không được cắn người ta rồi mà...oa oa...có khi nào bị dại không? Oa oa...tôi sẽ chết à...oa oa"
Nói rồi ngồi bệt xuống sàn nhà, vùng vẫy ăn vạ như một đứa con nít.
Anh cười khổ, lần này lại coi anh như "cẩu" tiểu bạch thỏ này phải giáo huấn lại mới được!