Mặc dù Lăng Thiên Tường không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà con gái lại có tâm tư này, quyết định phải hỏi được lúc đó đã xảy ra chuyện gì từ miệng con gái, điều này khiến cho Hoắc Nhật Ninh nhận được tin vợ sinh non chạy đến thì bị chặn ở ngoài cửa, anh nhìn cha vợ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đây là ý của Nguyên Ái, con bé tạm thời không muốn nhìn thấy con." Ánh mắt nghiêm nghị của Lăng Thiên Tường liếc nhìn Hoắc Nhật Ninh , người do chính tay ông chọn cho con gái, chẳng lẽ thật sự ông đã nhìn sai người, hại con gái ông?
Vì sao.........Không đợi Hoắc Nhật Ninh cất tiếng hỏi, Lăng Thiên Tường đã đóng cửa, tình hình trong phòng bệnh Hoắc Nhật Ninh liếc mắt một cái cũng không thấy được.
Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua còn rất tốt, hôm nay tự dưng lại biến thành như vậy? Anh nghĩ mãi không ra.
Đúng lúc đó ba người Lãnh Diệp Tĩnh, Lý Văn Tuệ và Thượng Quan Luyến Luyến vội vàng chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Nhật Ninh vẻ mặt suy sụp ngồi ở cửa ngoài phòng bệnh.
Lãnh Diệp Tĩnh hừ lạnh một tiếng,"Hừ, tự làm tự chịu, sớm biết như vậy thì lúc trước đừng có làm!"
"Diệp Tĩnh, bớt tranh cãi đi." Lý Văn Tuệ lôi kéo Lãnh Diệp Tĩnh vào phòng bệnh.
Phản ứng của Lãnh Diệp Tĩnh giống như cô ta biết cái gì, đôi mắt mê man của Hoắc Nhật Ninh chợt lóe lên tia sáng.
Trong phòng bệnh, Lăng Nguyên Ái mệt mỏi ngủ thiếp đi, ba người các cô đem quà tặng giao cho Lăng Thiên Tường nhờ ông chuyển hộ, ngày mai các cô lại tới thăm.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, các cô gặp ngay Hoắc Nhật Ninh đang đứng chặn ở cửa.(khổ thân soái ca bị coi là bức tường T~T)
"Cô biết chuyện gì phải không?" Hoắc Nhật Ninh hỏi thẳng Lãnh Diêu Tình, người phụ nữ thực ra rất nóng tính, không có khả năng nghe được những lời nói khách sáo từ miệng cô ta.
"Nếu muốn người khác không biết thì đừng có làm!" Lãnh Diệp Tĩnh mặc kệ anh, nghiêng người muốn tránh đi, nhưng cô lại bị Hoắc Nhật Ninh chặn đường đi.
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Lãnh Diệp Tĩnh lạnh lùng nhìn Hoắc Nhật Ninh.
"Nguyên Ái biết chuyện gì?" Hoắc Nhật Ninh khẳng định một trăm phần trăm, nhất định cô gái này biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay với Nguyên Ái.
"Biết cái gì? Anh còn mặt mũi đi hỏi, không phải là cô ấy biết anh và bạn gái thời đại học của anh cùng đi thuê phòng tại khách sạn Lệ Tinh! Các người không những không sợ bị chụp hình, đi thuê phòng cũng không dè chừng chọn khách sạn lớn như vậy, đây có khác gì anh vả vào mặt Nguyên Ái!" Lãnh Diệp Tĩnh đẩy Hoắc Nhật Ninh về phía trước, bước những bước lớn về phía Lý Văn Tuệ và Thượng Quan Luyến Luyến đang đợi cô.
Hóa ra là như vậy, cô gái ngốc này......... Anh thật sự nên đánh mạnh vào mông cô!
Biết chuyện gì xảy ra, Hoắc Nhật Ninh an tâm rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng trẻ sơ sinh nhìn con trai đến bây giờ anh vẫn chưa được nhìn thấy.
Thực ra lúc mấy người Lãnh Diệp tĩnh tới thăm, Lăng Nguyên Ái đã tỉnh, chỉ là không biết sẽ phải đối măt với sự quan tâm của các cô như thế nào, đặc biệt là Lý Văn Tuệ, nhất định cô ấy sẽ cho rằng việc mình sinh non liên quan đến cô ấy, cô ấy sẽ rất áy náy và tự trách bản thân.
"Nguyên Ái, con đã tỉnh?" Tuy rằng luôn luôn nghiêm khắc, thế nhưng so với vợ mình, Lăng Thiên Tường còn hiểu rõ hơn con gái duy nhất của mình hơn.
"Ba, con cám ơn ba." Từ thời điểm của sinh con cho đến giờ, cô không thấy người khiến cho cô không dám đối mặt, mọi việc chắc hẳn là ba ba lo cho cô.
"Thật sự tính không gặp nó nữa sao?" Lăng Thiên Tường đem một bó hoa cúc Đại Ba Tư rực rỡ cắm vào bình hoa, cũng không muốn nói đây là Hoắc Nhắc Ninh mang tới.
Không gặp anh? Cô cũng không biết, chỉ là cô chưa chuẩn bị để đối mặt với anh.
"Con có biết vì sao ba chọn nó làm chồng con không?" Lăng Thiên Tường kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh con gái, kể lại chuyện xảy ra cách đây một năm.
"Một năm trước, mẹ con có khối u ở đại tràng (đừng hỏi ta nó là cái gì ^^), bởi vì lần đó phòng bệnh của bệnh viện tu sửa lại một nửa, cho nên mẹ con phải ở cùng phòng với một người bệnh nhân khác, người bệnh nhân kia cũng xấp xỉ tuổi mẹ con, người mắc bệnh nan y (khó chữa), đã điều dưỡng ở phòng này rất lâu rồi. Những ngày ba chăm sóc mẹ con, cách một tấm rèm, kể cả đã rất muộn, nhưng mỗi buổi tối đều có một người đến thăm bệnh nhân kia."
"Từ đó khiến ba chú ý, lúc này mới phát hiện cậu thanh niên mỗi tối đến phòng bệnh là con trai của người bệnh, mặc dù trời rất khuya, nhưng vẫn kiên trì ngày nào cũng đến, ba có hỏi thăm y tá, được biết cậu ta kiên trì như vậy hai năm rồi. Chắc là con đã nghe mẹ con kể lại, ông ngoại con tin tưởng người đàn ông biết về nhà là người đàn ông tốt, ba cũng tin, cho nên ba bắt đầu điều tra về cậu ta, biết được công ty của cậu ta đang lâm vào khủng hoảng kinh tế, tuy rằng gia cảnh địa vị nhà cậu ta không bằng nhà chúng ta, nhưng cũng rất trong sạch, ba tin tưởng nhất định cậu ta là người yêu thương vợ con, cho nên vào thời điểm cậu ta gặp nguy cơ tứ phía, bắt cậu ta kết hôn với con gái của ba."
"Chuyện về sau, con đã biết, Nguyên ái, con có trách ba không?" Lăng Thiên Tường yêu thương xoa xoa má con gái, vuốt lại những sợi tóc rối loạn của cô.
Cô lắc đầu, nếu không nhìn thấy tận mắt chuyện hôm trước, cô thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc này là ba mang đến cho cô.
"Nguyên Ái, tin tưởng ba lần này, ba không nhìn lầm người người đâu, chắc chắn nó là người chồng tốt, khẳng định giữa các con đã xảy ra hiểu nhầm gì, gặp mặt nó, nói cho rõ ràng, được không?"
Lời ba đề nghị, Lăng Nguyên ái do dự ba ngày, ba ngày sau, rốt cuộc cô cũng đồng ý gặp mặt Hoắc Nhật Ninh, ba của đứa nhỏ cô mới sinh.
Lăng Thiên Tường kéo chăn giúp con gái , đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô, lúc này ông mới gọi Hoắc Nhật Ninh đi vào.
Anh đến đây, ba ngày, cô đã ba ngày không nhìn thấy anh, chỉ vẻn vẹn ba ngày, làm sao trông anh lại chật vật đến mức không chịu nổi như vậy, quần áo nhăn nhúm, râu mọc lún phún cũng không cạo, tóc rối loạn, không có một nửa điểm giống với Hoắc Nhật Ninh cẩn thận tỉ mỉ mà cô quen. Hoắc Nhật Ninh chọn chỗ gần Lăng Nguyên Ái nhất ngồi xuống, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngoại trừ vẻ trắng xanh con là đầy mệt mỏi.
Rốt cuộc anh cũng có thể nhìn thấy cô, cô gái kéo dài mạng sống của anh.
Ngoài bó Cúc Đại Ba Tư rực rỡ, trong phòng bệnh là một màu trắng thuần khiến không giống với phong cách của Lăng Nguyên ái, hai người im lặng, không ai mở miệng trước.
Nhìn dáng vẻ cô mím môi cắn răng quật cường, giống như đang gặm cắn ngực anh, Hoắc Nhật Ninh không đành lòng mở miệng nói trước:"Em có chuyện gì muốn hỏi anh không?"
Bất kể là vấn đề gì, chỉ cần em đừng nhìn anh bằng ánh mắt tủi thân như vậy, chỉ cần là em hỏi, chuyện gì anh cũng nói với em! Trong lòng Hoắc Nhật Ninh tự nhủ, anh thật sự đầu hàng với cô vợ nhỏ này rồi.
Hơi nước sương mù hiện lên trong mắt cô, Lăng Nguyên Ái nhìn thấy Hoắc Nhật Ninh tiều tụy như vậy ngàn vạn lần không muốn, thế nhưng nghĩ đến hình ảnh chính mình nhìn thấy hình ảnh kia, tâm__cứ xoắn chặt lại không thể nào gỡ rối được.
"Con đã sinh ra........." Trong đầu cô là một mảng hỗn loạn, cô căn bản không biết mình nói gì, thật ra....... Thực ra cô muốn dùng phương pháp của chính mình đối mặt với anh.
"Chúng ta ly hôn đi." Cô nói ra miệng, cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cảm giác đau lòng thì lại hơn lần đầu tiên, hốc mắt Lăng Nguyên Ái phiếm hồng, né tránh tầm mắt của Hoắc Nhật Ninh.bg-ssp-{height:px}
"Em lặp lại một lần nữa." Hoắc Nhật Ninh nói rất chậm, giọng điệu cũng không có gì khác thường, nhưng trong ánh mắt là sự hung ác tàn bạo lại dọa tim Lăng Nguyên Ái nhảy lên từng hồi.
"Em.....Em............." Ánh mắt của anh thật đáng sợ, làm sao mà cô còn dám nói một lần nữa!
Tuy rằng bình thường vẻ mặt của Hoắc Nhật Ninh nghiêm nghị, lạnh lùng vô tình, nhưng trên người anh chưa từng xuất hiện hơi thở nguy hiểm như vậy.
Anh thật sự rất tức giận! Mặc dù Lăng Nguyên Ái nằm trên giường, đắp chăn nhưng vẫn cảm thấy từng đợt khí lạnh.
Hoắc Nhật Ninh thật sự muốn cạy não cô gái này ra xem bên trong có chứa cái gì?
Hít sâu, hít sâu, hít sâu.............
"Em nghỉ ngơi cho tốt, mai anh lại đến thăm em." Hoắc Nhật Ninh kìm nén lửa giận
trong lòng, ép buộc chính mình phải bình tĩnh, không liếc mắt nhìn Lăng Nguyên ái một lần, cứ quay người rời đi như vậy.
Không ai nhìn thấy trong mắt anh sự chua xót, rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn không thể dùng lời nói ác độc với người phụ nữ của mình, chỉ nhìn thấy sống lưng cứng ngắc, đơn độc.
Anh cứ rời đi như vậy sao............
Thân thể cứng ngắc, ngay cả người chậm hiểu như cô cũng có thể nhìn ra anh đang rất căng thẳng.
Mỗi lần nghĩ tới tình cảnh lúc đó trong phòng bệnh, Lăng Nguyên Ái vẫn cảm thấy tâm như bị ai đó gắt gao níu chặt.
Đúng như lời anh nói, ngày hôm sau anh trở lại thăm cô, biết cô sắp xuất viện, mỗi ngày anh anh đều đến trước mặt cô trình diện một lần, vẻ mặt của anh lạnh lùng hơn, hai đầu mày níu chặt lại (ép chết một con ruồi @[email protected]), vẻ oanh liệt cùng vẻ mặt tươi cười đã từng xuất hiện căn bản không còn nhìn thấy nữa.
Sau lần đó cô cũng không có dũng khí nhắc lại chuyện ly hôn với anh nữa, mà anh làm như chưa nghe thấy, tất cả trở về giống như lúc mới kết hôn, chẳng qua là so với lúc đó lúc này họ càng tôn trọng nhau như đối đãi với khách.
Sợ hãi phải đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, Lăng Nguyên Ái ôm con trai vừa đầy tháng trở về nhà.
"Nguyên Ái, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi." Ngoài ba mẹ Lăng Nguyên Ái, tới đón cô xuất viện còn có người chị em tốt của cô - Lý Văn Tuệ,"Diệp Tĩnh và Luyến Luyến đúng thật là, lại có thể mất tích vào lúc này."
"Không sao đâu, các cậu ấy có nhắn tin cho mình, chúc mừng mình xuất viện, còn chúc mừng con trai của mình đầy tháng." Lăng Nguyên Ái trêu chọc má mũm mĩm của con trai trong lòng, chỉ cần như vậy đã khiến tâm tình cô trở nên vui vẻ.
Về chuyện Lãnh Diệp Tĩnh và Thượng Quan Luyến Luyến đột nhiên mất tích, Lăng Nguyên Ái biết một chút, gần đây cô nghe nói có một đại ca xã hội đen theo đuổi Diệp Tĩnh không rời nửa bước, mà Thượng Quan Luyến Luyến hình như có chuyển biến tốt đẹp, gần đây Giang Mạch Nhiên cũng mất tích không có dấu vết, không tránh được người khác nghĩ nhiều.
"Nguyên Ái, ông xã nhà cậu đâu rồi?" Mãi cho đến khi thu thập hành xong lên xe rời khỏi bệnh viện, vẫn không thấy Hoắc Nhật Ninh.
"Trong công ty có một số việc, tối nay anh ấy sẽ về." Lăng Nguyên Ái cúi đầu nhìn con trai ngủ trong lòng, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng giọng nói căng thẳng, vẫn khiến Lý Văn Tuệ chú ý.
Về đến nhà, vợ chồng Lăng Thiên Tường ôm cháu trai đã tỉnh ngủ ra bên ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai chị em.
"Nguyên Ái, đây........Đây là nhà cậu cao?" Đây là lần thứ hai kể từ sau khi kết hôn cô tới nhà Nguyên Ái, lần đầu tiên là lần cô ấy kết hôn, trong trí nhớ của Lý Văn Tuệ thì hình như không phải.........Không phải thế này!
Mặc dù cô biết chuyện Nguyên Ái thích gam màu nóng, nhưng mà.......Thế này thì cũng quá khoa trương đi!
"Có vấn đề gì sao?" Lăng Nguyên Ái thích tự tay trang trí nhà cửa, không hiểu là có vấn đề gì, cũng không thấy có đồ đạc khiến Lý Văn Tuệ phải ngạc nhiên.
"Tất nhiên là có vấn đề!" Ấn tượng tuy không sâu, nhưng Lý Văn Tuệ còn nhớ rõ căn phòng này ban đầu trang trí đơn giản hai màu trắng xám, chính xác là phong cách chủ nghĩ hiện đại đơn giản, chẳng qua mới có một năm, làm sao lại biến
thành......Biến thành phong cách Hawai rồi hả?
"Cậu nhìn đi, tấm rèm của cậu, thảm của cậu, còn có cả trang sức của cậu, không phải hầu hết màu cam thì là màu đỏ, nếu không thì sẽ là những đóa hoa lớn đủ màu sắc, tất cả những thứ này đều không hợp với nhà cậu, làm sao Hoắc Nhật Ninh có thể dễ dàng đồng ý đây?"Lý Văn Tuệ biết quá rõ về phòng riêng của Lý Văn Tuệ, không nghĩ tới sau khi kết hôn lại có thể giữ kiểu cách như vậy.
"Thật sự......Thật sự những thứ này đều do mình làm, mà Nhật Ninh không thấy có vẻ không chịu nổi, anh nói rất đẹp." Lăng Nguyên Ái giải thích.
"Rất đẹp?" Lý Văn Tuệ trợn trắng mắt,"Nếu không phải hai vợ chồng cậu cùng có một con mắt thẩm mĩ đặc biệt, vậy thì Hoắc Nhật Ninh anh ta thật sự.........." Yêu cậu đến thảm rồi.
Lý Văn Tuệ đột nhiên im lặng.
"Nhật Ninh thật sự cái gì?"
Không khí đột nhiên căng thẳng, Lý Văn Tuệ kéo Lăng Nguyên Ái ngồi xuống, chuyện ở khách sạn Lệ Tinh ngày đó, cô cũng phải gánh chịu một phần trách nhiệm.
"Nguyên ái, mấy ngày hôm trước Diêu Tình tới tìm mình, hy vọng mình chuyển lời tới cậu một chuyện."
Diêu Tình............Ngực Lăng Nguyên Ái căng thẳng, không tiếng động, lỗ tai cô dựng đứng lên.
Lý Văn Tuệ nói tiếp:"Diêu Tình nói cho mình biết cô ta đã từng kết hôn, đối phương là một ông chủ giàu có ở Nhật Bản, sau khi kết hôn hai người đi Nhật Bản, thật tình không nghĩ tới người đàn ông Nhật Bản kia có khuynh hướng ngược đãi, Diêu Tình kết hôn không có hạnh phúc. Năm trước, rốt cuộc cô ta không chịu nổi chồng ngược đãi, từ Nhật Bản bỏ chạy về Đài Loan muốn làm lại từ đầu, nhưng mà ông chồng cô ta không chịu buông tha, đuổi theo tới tận Đài Loan. Vào lúc không còn cách nào khác, cô ta không thể không cầu cứu Hoắc Nhật Ninh, chuyện cậu sinh non lần đó, tại khách sạn Lệ Tinh, cô ấy ký được giấy ly hôn với chồng cô ta, là Hoắc Nhật Ninh giúp cô ấy."
Kết hôn, ly hôn, ngược đại..........Tất cả mọi thứ xoạy lòng vòng trong đầu Lăng Nguyên Ái.(bả này nghe có chọn lọc
Hết chương !