Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Doãn Quang Huy hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một lát. Từ lúc Lăng Lỵ nói chuyện cho tới bây giờ, cô nói chuyện rành mạch rõ ràng, không có vẻ gì cực đoan nóng nảy, cho nên có thể loại bỏ sự nghi ngờ về bệnh tâm thần. Nhưng mà, bây giờ kết luận vẫn còn quá qua loa, suy nghĩ kỹ một chút, có rất nhiều điều nhỏ nhặt anh vẫn còn chưa hiểu.

"Vậy chuyện này và chuyện cô muốn tìm người để kết hôn có liên quan gì?” Doãn Quang Huy hỏi một trọng điểm mà anh không hiểu nhất.

“Cha tôi nói, dù thế nào đi nữa, tôi chỉ là một người con gái. Tôi không muốn ông ấy dở trò 'sư tử ngoạm' (tham lam, được một lần thì lần sau sẽ đòi hỏi nhiều hơn), tùy tiện đòi lấy đối với tôi. Điều này không có nghĩa là tôi không muốn phụng dưỡng ông ấy. Dù sao quan niệm của ông ấy vẫn còn rất bảo thủ, vẫn còn ý tưởng『 con gái gả ra ngoài như là bát nước đổ đi 』. Ông ấy đã nói rất nhiều lần, sau khi tôi kết hôn thì sẽ không tùy tiện đòi tiền tôi nữa. Cho nên tôi nghĩ, chỉ cần tôi kết hôn, ông ấy sẽ bớt quấy rầy. Ít ra, tôi sẽ có lý do chính đáng không ở chung với ông ấy nữa. Như vậy ông ấy sẽ không lấy được sổ tiết kiệm và con dấu của tôi một cách dễ dàng…”

“Ý của cô là, cô không phải chỉ cần tôi theo cô đi đăng ký kết hôn, mà còn phải sống chung với nhau?” Anh vốn cho rằng Lăng Lỵ chỉ muốn hai người tùy tiện đi đăng ký rồi dàn xếp một cuộc hôn nhân giả tạo. Không ngờ lại còn phải ở chung với nhau? Doãn Quang Huy hết hồn.

“Không, không. Tôi chỉ muốn cho cha tôi 『 nghĩ rằng 』chúng ta sống chung với nhau. Tôi có thể tự mình thuê phòng, một người ở, anh không cần phải ở chung với tôi." Lăng Lỵ vội vàng khoát tay, lập tức giải thích. Trên thực tế, cô cảm thấy tự do hơn nếu không phải cần sống chung với chồng giả.

"Tại sao cô không tìm người quen biết để giúp một tay?" Nếu những lời cô nói là thật, thì Doãn Quang Huy rất thông cảm cho cô. Nhưng cô phải có bạn học nam thân, đồng nghiệp nam, hay bạn bè là con trai chứ? Cần gì phải đi hỏi người không quen biết?

Lăng Lỵ liếc mắt nhìn Doãn Quang Huy một cái, ánh mắt thoáng qua nhẹ nhàng, trên môi hiện ra nụ cười hết sức trong suốt lại có chút tự chế giễu “… Tôi nói không biết nói làm sao.”

Bởi vì rất tự ti, cho nên cô muốn bảo vệ chút tự ái còn sót lại. Có những lời nói với người xa lạ thì thẳng thẳn chân thành, so với nói chuyện với người quen thì đơn giản hơn nhiều.

Ít ra, cô có thể an ủi mình, nếu Doãn Quang Huy không đồng ý, về sau hai người bọn họ đường ai người đó đi, có thể sẽ không gặp lại, cũng không làm tổn thương tự ái hay vấn đề sĩ diện.

“Tôi làm sao biết được lời nói của cô là thật hay giả? Biết đâu những chuyện cô nói đều là bịa đặt thì sao?” Doãn Quang Huy chậm rãi nhướng một cái chân mày.

"Anh hoài nghi như vậy cũng không phải là không có lý, nhưng mà… Nếu anh đồng ý, anh có muốn đi về nhà với tôi một chuyến không? Sau khi anh gặp được cha của tôi, anh sẽ biết rõ những gì tôi kể về hoàn cảnh gia đình của tôi đều là thật, không hề gạt anh."

“Khoan đã! Cô nói là đi về nhà cô? Bây giờ?” Lời đề nghị này quả thật là ngoài dự đoán của người ta mà! Cô cũng biết thức thời quá đi chứ?

“Đúng vậy!” Không hề do dự, Lăng Lỵ trả lời. Cô không hiểu tại sao Doãn Quang Huy lại ngạc nhiên như thế. “Thật ra mà nói, trước đó vài ngày, tôi đã nói với cha tôi là tôi đã có đối tượng rồi. Nếu như anh xuất hiện, cha tôi nhìn thấy người thì sẽ dễ dàng tin tưởng là tôi sắp phải kết hôn.”

Điều này anh hiểu được, nhưng mà…

“Trông cô rất gấp gáp, vì sao vậy?” Có người gấp gáp muốn gả mình đi như vậy sao? Từ đầu tới cuối, đây không phải là một âm mưu chứ là gì?

"Bởi vì…" Lăng Lỵ ngập ngừng. "Tôi đã dùng hết dũng khí của mình mới quyết định mở miệng hỏi anh. Vậy, nay anh đã hỏi, tôi không muốn tiếp tục kéo dài nữa.” Càng kéo dài, cô càng sợ mình sẽ chịu không nổi.

Khi không cô phải tìm kiếm một người xa lạ để giúp đỡ, dùng hôn nhân để thoát khỏi sự dưỡng dục từ nhỏ tới lớn của gia đình cô, lấy chồng để trốn tránh người cha tham lam không bờ bến… Cô thật chán ghét bản thân mình như thế này.

"Đợi chút, tại sao là tôi? Trước kia cô đã hỏi người khác chưa?” Nếu Lăng Lỵ nói cô phải dùng hết can đảm mới mở miệng hỏi anh, vậy thì anh cũng nên biết tại sao Lăng Lỵ lại chọn anh chứ? Hay là cô ‘loạn thương đả điểu’, gặp đàn ông nào cũng hỏi?

“Trước đây tôi chưa từng hỏi qua người khác. Về phần tại sao tôi tìm anh, ách… đó là bởi vì…” Lăng Lỵ nuốt nước miếng, cố gắng tự mình giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng, bộ dạng thư giãn hiện ra vẻ lúng túng.

Cô nên nói như thế nào đây? Tại vì diện mạo của Doãn Quang Huy rất hợp mắt, mới nhìn cảm thấy thật gần gũi, dường như lúc nào cũng sẳn sàng giúp đỡ người khác? Hay là nói, cô không muốn tìm một đối tượng có một sự nghiệp tràn đầy hứa hẹn?

Không được, lý do trước có vẻ không thích hợp, lý do sau lại đụng chạm tự ái của người ta. Lăng Lỵ mím môi vài lần, trong giây lát không tìm được câu trả lời thích hợp.

"Tại sao cô không tìm một đối tượng vừa có tiền vừa có địa vị ở trong xã hội để kết hôn?" Thấy cô lâu quá không trả lời, Doãn Quang Huy chủ động hỏi.

Anh nên để ý đến chuyện này. Cho dù những gì Lăng Lỵ nói là sự thật, hoàn cảnh gia đình của cô quả thật là có vấn đề, cần người trợ giúp. Nhưng điều này cũng có thể là cái cớ Lăng Lỵ dùng để lại gần anh, mục đích là xuất thân và tài sản của anh.

Phải, anh nói không có sai, chính là xuất thân và tài sản.

Tuy nhiên người trong nhà hàng vườn hoa không biết anh căn dặn kẻ dưới, anh là chủ quản bộ phận bong bóng hơi, nhằm để che giấu thân phận thật sự của mình đối với người ngoài. Nhưng anh đúng là một trong những người chủ quản thế hệ thứ hai của tập đoạn mỹ phẩm Nghiên Dạng, cũng là người mà mọi người thường hay nói, cậu ấm trong một gia đình giàu có, mới sinh ra đã được ngậm muỗng vàng trong miệng.

Anh ôn hòa khiếm tốn, ít khi bộc lộ thân phận, người ngoài không biết bối cảnh gia đình của anh cũng không phải là chuyện kỳ quái. Mà cuối tuần Chủ Nhật, anh lại cởi bỏ âu phục, thuận theo tính tình giản dị, làm một người nghệ sĩ lang thang tự do tự tại, cũng là niềm vui thú lớn nhất trong sinh hoạt thường ngày của anh.

Doãn Quang Huy chưa bao giờ cho rằng sở thích bong bóng bay vô hại này sẽ có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của anh. Ai mà biết được tự nhiên khi không chạy ra một Lăng Lỵ hỏi anh có muốn kết hôn hay không?

Cho nên, có thể là tình cảnh của Lăng Lỵ thật thảm thương, nhưng cũng có thể cô tiếp cận anh vì mục đích khác; cũng có thể là cô tìm hiểu qua nhiều đường dây khác nhau mà biết được thân phận của anh; vì tài sản của anh mà tỉ mỉ bày mưu lập kế, một bước trở thành thiên nga?

Nghĩ đến đây, Doãn Quang Huy nhíu mày. Mà Lăng Lỵ thì lại không biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì, cắm đầu cắm cổ cắn môi, lo lắng phiền não không biết trả lời câu hỏi của anh như thế nào.

"Như vầy, ưm… Tôi không thể tìm một người có tình trạng kinh tế quá tốt…” Không đúng! Nói như vậy không được! Lăng Lỵ suy nghĩ một chút rồi vội vàng đổi lời nói. “Ý của tôi là, tôi không thể tìm một người có sự nghiệp đầy hứa hẹn…” Không phải! Cô đang nói cái gì vậy chứ? Nói như vậy không phải càng hư chuyện sao? “Tôi không phải cảm thấy công việc bóng bay này không có tiền đồ, xin anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm!” Khoan đã! Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi chứ?

Lăng Ly vuốt vuốt tóc bên má, thật muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Ý của tôi là, tôi cũng từng làm công việc có tính chất như vậy, so với công việc nghệ sĩ bóng bay cũng giống nhau lắm. Cho nên anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý xem thường nghệ sĩ bóng bay." Sau một hồi hốt hoảng lúng túng, Lăng Lỵ tém tém mái tóc bên má lại một cách chỉnh tề, hết sức nghiêm túc trịnh trọng nói rõ, mồ hôi trên trán rịn ra.

"Đừng lo, tôi không có hiểu lầm, cô cứ nói tiếp đi.” Lăng Lỵ bỗng nhiên hốt hoảng, so với phản ứng trầm ổn bình tĩnh của cô thì lại quá khác biệt, không hiểu sao Doãn Quang Huy cảm thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên, mi tâm giản ra.

Giống như là cô đang lo lắng, muốn làm giảm bớt tự ái của anh vậy… Cho nên, cô thật không biết thân phận của anh? Hay là đóng kịch quá giỏi?

Nếu đây quả thật là cô lo lắng thật lòng, không phải ảo tưởng đến tài sản của anh, lấy lui làm tiến, cố làm ra vẻ bí mật, như vậy, anh thật là thích sự ấm áp và thành khẩn của cô.

Xuất thân từ thế hệ giàu có thứ hai, anh đã sớm thấy có người đỏ mặt tía tai, đố kỵ, trong lời nói tràn đầy khinh thị mỉa mai, nhưng lại không thể oán trách họ; còn đối với thân phận nghệ sĩ bóng bay mà nói thì mọi người không có ấn tượng đẹp đẽ gì cho lắm với một người nghệ sĩ lang thang thu nhập không ổn định, anh cũng đã sớm tập thành thói quen. Cho nên trái lại, cô là người đầu tiên lo lắng làm tổn thương anh.

Cô nói cô cũng từng làm công việc có tính chất như vậy, không biết cô làm nghề gì? Đối với Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy đã bắt đầu có chút ấn tượng tốt và tò mò.

"Tôi… à, phải nói thế này, tôi lo lắng nếu như mình kết hôn với một người có mặt mũi, ngoại trừ hào môn khó lường, tôi không thể nào gánh vác; quan trọng nhất là, tôi sợ cha tôi sẽ lợi dụng bên chồng của tôi. Lúc trước cũng vì tôi bắt đầu làm có tiền nên ông ấy mới đòi càng ngày càng nhiều… Nếu như thu nhập của chồng tôi cao hơn, lại rộng rãi, ông ấy sẽ vì vậy mà gây ra nhiều phiền phức cho anh ấy…”

Mặc dù mới vừa rồi phải đề cập tới chuyện xấu hổ ở trong nhà, Lăng Lỵ vẫn cảm giác có trách nhiệm giải thích, khiến cô không được tự nhiên, theo bản năng bắt đầu tém tóc bên má lại.

"Thì ra là như vậy.” Doãn Quang Huy để ý tới phản ứng rất nhỏ của Lăng Lỵ lúc cô khẩn trương. Anh suy nghĩ nghiêm túc một hồi, rồi quyết định tin những gì Lăng Lỵ nói.

Coi như Lăng Lỵ có người cha bởi vì uổng rượu quá nhiều mà nhất thời kích động lấy hết tiền dành dụm của cô ở ngân hàng. Nhưng anh không dám bảo đảm một ngày nào đó, bởi vì ông ta uống mấy ly rượu vào bụng mà chạy đi kiếm con rể để mà đòi tiền.

Suy nghĩ của Lăng Lỵ tuy có vẻ tàn nhẫn, nhưng không phải là không có lý.

"Văn phòng bong bóng bay và công việc nghệ sĩ bóng bay rất tốt, thu nhập có lẽ cũng rất cao. Nhưng đối với cha của tôi mà nói, theo quan niệm truyền thống của ông ấy thì đây không phải là công việc có thể kiếm ra được nhiều tiền. Tôi muốn vì vậy mà có thể tránh được những rắc rối không cần thiết. Anh hỏi tôi vì sao lại chọn anh? Đó là vì nhìn thấy anh là một người tốt, tôi đoán là anh sẽ nghe những lời tôi nói. Cho dù anh không giúp được, ít nhất cũng sẽ không làm cho tôi cảm thấy khó chịu…”

Lăng Lỵ tiếp tục nói, càng nói lại càng khẩn trương, không kìm chế được mà bắt đầu vuốt vuốt tóc bên má. Ánh mắt của Doãn Quang Huy thật khó mà thoát khỏi hành động nhỏ nhặt nhưng lại quyến rũ này của cô.

Mặc dù miệng của cô nói chuyện bình thản, vẻ mặt cũng có rất ít sơ hở, nhưng có thể nhìn ra những hành động vô ý thức của cô có lẽ là vì muốn che dấu sự sợ hãi của mình. Quá bình tĩnh tự chủ sẽ trở thành uổng công vô ích.

Chỉ có điều, rốt cuộc cô vì bộc lộ hoàn cảnh của gia đình cho một người xa lạ, muốn cùng người xa lạ này kết hôn, nên mới cảm thấy khẩn trương? Hay là cô khẩn trương bởi vì phải dụ dỗ, bày mưu lập kế cho anh sụp lỗ?

Doãn Quang Huy cảm thấy anh cần quan sát nhiều khía cạnh hơn, không thể nào tin tưởng Lăng Lỵ ngay lập tức. Dĩ nhiên là không thể đồng ý yêu cầu kết hôn giả của cô được.

“Cô Lăng à, tôi vẫn cảm thấy chuyện kết hôn giả nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, quyết định qua loa thật là lỗ mãng, nên bàn bạc kỹ càng hơn. Cho nên thật là xin lỗi, tôi không thể nào giúp cô được.” Ngẫm nghĩ một hồi, Doãn Quang Huy mới mở miệng như vậy.

Câu trả lời của Doãn Quang Huy hoàn toàn không khiến người ta bất ngờ. Yêu cầu kết hôn giả với cô quả thật là làm khó người khác. Chỉ là… không tránh làm cho Lăng Lỵ cảm thấy hết sức thất vọng.

"Được rồi… tôi hiểu. Cám ơn anh đã nghe tôi nói nhiều như vậy… Cám ơn anh nhiều lắm, xin lỗi đã làm trễ nãi quá nhiều thời gian của anh.” Lăng Lỵ không che dấu được sự mất mác ở trong lòng, hai vai sụp xuống, nói xin lỗi và cám ơn với Doãn Quang Huy rồi xoay người lập tức bỏ đi.

Cô từ từ bước đi thong thả, bóng lưng xa xa rất buồn bã, buồn đến nổi Doãn Quang Huy cảm thấy đau lòng dùm cô một cách không tự chủ được.

Nhưng mà, người bình thường sẽ không ai đồng ý một yêu cầu như thế cả, phải không?

Huống chi, có lẽ qua k55hỏi góc đường kia, cô sẽ gọi điện thoại cho đồng đảng âm mưu lấy sắc gạt người, báo cáo kế hoạch của cô đã thất bại, rồi sau đó sẽ thảo luận mục tiêu kế tiếp, hay là bước kế tiếp sẽ làm cái gì. Anh kh98ông cần phải đồng cảm nhiều như thế.

Nhưng mà, nếu như cô thật sự là một cô gái đơn thuần cần sự giúp đỡ thì sao?

Không phải là anh đã phụ lòng một người con gái vất vả lắm mới có can đảm quyết địnstrong7 tìm người xa lạ để giúp đỡ?

Doãn Quang Huy nhíu mày, càng đoán càng lo lắng.

Được rồi, xem ra trơ mắt không giải quyết chuyện này thì trong lòng sẽ không yên vài ngày.

Nhìn bóng lưng của Lăng Ly, Doãn Quang Huy quả quyết lấy điện thoại di động ra, liên lạc với bảo vệ cá nhân, sau đó đi theo sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio