Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng dịu nhẹ như sợi tơ êm đềm lấp ló trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái đang say sưa ngủ. Trong giấc mơ cô nhìn thấy rất nhiều hoa, hoa nở rộ đỏ thẩm, cô tựa như ngưởi thấy hương hoa ấy thật dễ chịu. Đột nhiên khung cảnh hữu tình ấy nứt nẻ bùng một phát liền trở thành mảng đen, cô nhìn thấy cô.. Thấy cô ngày ấy đang mang thai bị tên ác ma giam cầm trong căn phòng kính, đằng sau hắn là... Tần Mai Linh, cô ta dựa lưng hắn cười rất ma quái. Đôi tay hắn nhuộm màu đỏ của những bông hoa vừa rồi, quật từng nhát roi lên người cô, quật... Quật rất mạnh. Cô van xin hắn, nhưng không được đôi mắt ngây thơ ngày ấy của cô đột nhiên tuôn dòng lệ đỏ...
- Đừng mà!!!... Đừng đánh tôi... Hức... Tôi đau quá... Dừng tay...làm ơn...
Trần Khải sớm đã thức nhìn cô vùng vẫy khuôn mặt tái méc sợ hãi, không dừng rơi lệ van xin. Hắn lập tức ôm lấy cô
- Ái.. Không sao.. Không sao rồi..
- Khải.. Hức... Xin anh đừng đánh tôi nữa... T..ôi thật sự rất đau..
Những lời này của cô, lẽ nào cô mơ thấy ác mộng ngày xưa. Hắn chua xót ôm chặt cô vào lòng, từng lời nói, từng giọt nước của cô như mũi dao găm vào tim hắn tố cáo những việc ác ngày đó
Khóe mắt xót xa nổi tia máu
Hắn chữi rủa bản thân lúc trước, tại sao lại điên rồ hành hạ cô đến vậy
Cô đến bây giờ vẫn còn ám ảnh thì thật không khó để hiểu cô tại sao lại muốn lãng tránh hắn. Cô sợ hắn, rất sợ...
- Aaaaaaa cô hét lên vùng dậy trong sợ hãi, đôi mắt ngập nước nhìn mảng thịt đối diện, chỉ cần ngửi mùi hương thôi cô đã kịp định hình hắn là ai
Cô đánh
Cô đánh chết hắn
Cô như hóa điên tựa con mèo hoang mà vùng vẫy cào nát bức tường giam giữ này
Hắn đau lòng ôm chặt cô hơn, đôi môi lạnh chẳng dám hé, đôi mắt sắc bén ngày nào trở nên lạnh lẽo tựa sương mù, trong sương mù có ánh lữa, ánh lữa ấy hận không thể giết chết kẻ bạc tình năm trước
Phập mùi máu tanh lơ lững trong không gian, hắn ôm cô càng chặt, cô ngược lại cắn hắn càng sâu
Hắn nghiến răng nhẫn nhịn giữ cho cô bình tĩnhbg-ssp-{height:px}
Hai con người này dẫu biết lòng có đối phương nhưng luôn có một rào cản tàn hình ngăn cách, chàng bước ta lùi, mãi mãi không bao giờ chạm tới nhau. Bức tường ấy chính là khổ đau
Khổ đau trở nên dày đặt tựa tường thành, khiến cho cô gái thật sự thu mình, không dám tin tưởng cũng không dám ngẩng đầu yêu thêm ai
Hắn mặc kệ cho cô ngấu nghiến trên bã vai mình, điều này có hề hấn gì so với những điều hắn làm với cô. Ngày hôm nay cô muốn mạng hắn, được, hắn hảo hảo nguyện ý!
- Tiểu Ái, xin lỗi.. Anh thật tâm xin lỗi. Hắn cuối cùng cũng buông tay, đôi bàn tay của hắn khẽ tham lam vuốt nhẹ má cô
Hắn sẽ cho cô tự do, cuối cùng hắn cũng hiểu được hắn đã yêu sai cách
Tình yêu không cưỡng cầu, từ nay về sau, chỉ cần cô hạnh phúc dẫu có đứng ở nơi cao nhất, xa nhất, sâu nhất, hắn cũng sẽ ầm thầm bảo vệ nụ cười của cô, vạn người trong thiên hạ sẽ mãi mãi là ngôi sao trên bầu trời, còn cô chính là vầng trăng, vầng trăng sáng nhất tim hắn.
Hắn vừa buông tay cô lập tức đứng dậy, khuôn mặt rũ rượi nhìn hắn
Hắn vẫn nằm như vậy, nhìn cô, cô ngượng ngùng mặc nhanh đồ vào nhanh chóng muốn rời khỏi
Mọi thứ cô làm hoàn toàn xuông sẽ, hắn không có bất cứ hành động nào ngăn cản. Đột nhiên hắn như vậy khiến cho lòng cô có gì đó... Hụt hẩng?
Cầm lấy túi xách cúi người đeo giày, đứng thẳng người cô chợt mím môi, đi vài bước cô đột nhiên chậm rãi lại. Xoay đầu nhìn hắn,lòng ngực đập mạnh
- Cảm ơn.
Nói xong cô hơi bối rối bước đến cánh cửa, tay nhỏ vừa chạm chốt cửa thì phía giường người đàn ông kia ngửa đầu nhìn trần nhà, môi mỏng hơi hé phát ra ba từ đủ để cho người căn nhà nghe
- Anh yêu em.
Trái tim cô nhận được ba từ ấy liền co bóp dữ dội, những lời này không phải là quá muộn màng rồi sao? Đôi mi như cánh bướm khẽ nhắm lại, giọng bi thương để lại cho hắn một câu rồi nhanh chóng rời khỏi
- Tôi cũng đã từng... Yêu anh.