ngày sau…
“Jackin, anh đã bố trí mai phục chưa?”
Tăng Gia Hân trong dáng vẻ nghiêm túc nói với Jackin.
Dạo gần đây King liên tục cướp hàng của Tân Đạo Đảng.
Bởi cô cũng ở Tây Phi, hơn hết cô còn là một phần của tổ chức hắc đạo này nên cô đành phải gói ghén công trình nghiên cứu của mình lại.
Không những thế, cô còn linh cảm rằng việc rò rỉ những con virus độc hại kia có liên quan đến người tên “King” kia.
“Xong hết rồi, chỉ cần chờ lệnh của cô mà thôi!”
Jackin nhanh chóng hồi đáp.
Rồi đưa tay lên làm khẩu hiệu.
Chỗ của Tăng Gia Hân và Jackin cách nhau gần km.
Họ chỉ có thể giao tiếp qua bộ đàm.
Bây giờ trên cảng lớn nhất của Tây Phi, thuộc hạ của King đang thi nhau đánh tráo hàng giả để lấy hàng thật.
Tăng Gia Hân cùng Jackin đang chờ thời cơ thích hợp đến tiến đánh mà không nguy hại gì đến chỗ hàng kia.
Những khẩu súng lục, súng tầm xa loại mới nhất lần lượt được chúng di chuyển qua những con tàu bên cạnh.
Nhìn thật kém chuyên nghiệp.
Nhiều lúc Tăng Gia Hân còn nghĩ, không biết chúng có phải là thuộc hạ của King nữa hay không? Hay chỉ là đám hải tặc, đám cướp biển nghiệp dư mà thôi.
“Pằng”
Đột nhiên, một tiếng súng vang lên.
Ai đó đã bắn thẳng vào tay của tên thủ lĩnh đứng đầu của đối phương.
Rồi từ đó, âm thanh bom đạn nổ tứ phía, súng bắn ồ ạt phát ra.
“Pằng… Pằng…”
“Đùng… Đùng…”
Tề Triết đứng trên con xe Jeep, tay cầm khẩu short-gun được cải tiến, bắn liên hoàn về phía kẻ địch, bách phát bách trúng.
Từng người từng người một ngã xuống.
bg-ssp-{height:px}
Tăng Gia Hân chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì Jackin đã thừa lệnh xông lên, tiếp đà cho Tề Triết.
Thuộc hạ của cô và của Tề Triết như vũ bão tiến đánh đám người dưới trướng của King.
Máu tuôn từng dòng từng dòng, thấm đẫm nền đất giá lạnh của hải cảng.
Nghe tiếng giao tranh dữ dội, cảnh sát, cơ quan chức trách của vùng này đều chạy đến trên những chiếc ô tô quần chúng.
Nhưng ai nấy đều nơm nớp lo sợ, nhìn thấy người dẫn đầu của hai, ba phe kia, không ai dám bước lại gần.
Nói vùng Tây Phi này không có pháp luật cũng không đúng mà nó có cũng không đúng.
Nơi đây được trị vì bởi những người có tiếng tăm, những tay hắc đạo có máu mặt.
Đặc biệt, Tây Phi này chưa có người cai quản chính thức.
Nói cách khác, giao tranh của King, Tân Đạo Đảng cùng Quỷ Môn đều rất gay gắt, chưa có ai có thể nắm được cả vùng đất béo bỡ này.
Đám người tự coi là cảnh sát kia đứng đơ người như tượng bởi nhìn thấy các hình xăm, biểu tượng trên người của thuộc hạ Tăng Gia Hân, Tề Triết thì đều biết họ là người không dễ đụng.
Sau một thời gian kịch liệt đấu đá, cuối cùng trận chiến cũng kết thúc.
Và đương nhiên là Tề Triết và Tăng Gia Hân thắng.
Còn về phía King thì một lần nữa lại thua thê thảm.
Họ tự nghĩ, nên nói King bị “ngu” hay quá can đảm khi lần lượt cứ thích dây dưa vào Tân Đạo Đảng và Quỷ Môn.
Tăng Gia Hân tuy mang chiến thắng về nhưng cũng không vang vẻ gì.
Cô chán nản thở dài ngẫm nghĩ:
“Mình còn chưa được sài loại thuốc mới mà!”
Chưa kịp hồi thần thì bất chợt Tề Triết bước thẳng về phía cô, ánh mặt tràn đầy niềm thương nỗi nhớ đổ dồn về phía cô.
Xong rồi cũng trở về sắt lạnh như cũ.
Không biết vô tình hay cố ý, anh lại gặp cô lúc cô khó khăn, lúc cô tuyệt vọng.
Tề Triết bỗng cất tiếng, từng lời từng chữ rất dễ gây hiểu lầm:
“Em né tôi đủ chưa, Tăng Gia Hân?!”.