Tăng Gia Hân đột nhiên lên tiếng khiến đối phương ở sau cũng không khỏi bất ngờ.
Rồi hắn cũng lên tiếng:
“Ồ… Quả là Tăng Gia Hân, không có cái gì có thể làm khó cô!”
Sau đó, hắn vỗ tay, cười cười rồi cất giọng giễu cợt.
Nghe vậy, Tăng Gia Hân cũng quay mặt lại, nhìn vào mặt hắn.
Hắn có mái tóc màu bạch kim giống như Bạch Khiết Băng, bạn thân cô.
Khuôn mặt hắn trông rất đẹp và thanh tú.
Giờ đây, hắn cong cong khóe miệng trông rất gian tà nhưng đủ để một số cô gái đốn tim.
“Quá khen!”
Tăng Gia Hân không ngần ngại đáp trả bằng nụ cười khinh bỉ.
“Nhưng cô nên biết, muốn lấy được chúng thì cô phải vượt qua tôi!”
Hắn cất giọng tà mị, thách thức Tăng Gia Hân.
Bây giờ, cô bình tĩnh đến lạ, cô không hề tỏ ra lo sợ.
“Anh là ai mà đòi đấu với tôi?”
Hắn tiếp tục cười gian xảo rồi đưa tay ra hiệu Tăng Gia Hân đi theo.
Hắn đưa cô đến một căn phòng rộng lớn, hình như đây chính là phòng “sang chảnh” xếp thứ của Nightmare.
Bước vào trong, hắn đặt cô vào một chiếc ghế.
Phía trước mặt là một bàn chứa những lá bài, những viên xúc xắc và các khung chẵn lẻ.
Vừa nhìn cô đã đoán ra rằng hắn muốn chơi bài với cô.
“Những vật đang trong tay cô, cô có thể lấy nếu cô thắng tôi qua ván chẵn lẻ này.
Chơi , thắng .”
“Được! Vậy tôi nên gọi anh là…?”
“Tôi là Tam Kỷ!”
Ván đầu bắt đầu nhanh chóng.
Người con gái làm cái lắc khung xúc xắc liên hoàn.
Tăng Gia Hân nghe tiếng xúc xắc để đoán.
Tam Kỷ nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú.
Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng hắn có thể chơi đùa được với mục tiêu của thằng bạn thân hắn.
Không biết “mục tiêu” này có tài cán gì mà làm cho “bạn thân” hắn si mê, điên cuồng lục nguyên vùng đất Tây Phi cùng mảnh Las Vegas này để đi tìm như thế!
“Tôi đã chẵn”bg-ssp-{height:px}
Ngay sau khi “con cái” ngừng lắc xúc xắc thì Tăng Gia Hân đã lên tiếng.
Có lẽ, tài cờ bạc của cô chưa đến mức xuống nghề.
Ít ra cô vẫn còn nghe được âm thanh để đoán.
Tam Kỷ nghe vậy liền cười cười:
“Nếu cô đặt chẵn thì tôi đặt lẻ!”
Thấy cả hai đều đã đưa ra lựa chọn.
“Con cái” liền mở ra, và đúng như Tăng Gia Hân dự đoán, đó chính là chẵn.
Xúc xắc ở con , , .
Chuyển qua ván tiếp theo, lần này Tăng Gia Hân nhường cho Tam Kỷ đặt trước.
Nghe tiếng những con xúc xắc chạy, hắn đoán chắc chắn sẽ ra lẻ.
Còn Tăng Gia Hân thì ngược lại, theo như cô nghe được thì một lần nữa chúng sẽ ra chẵn, và sẽ ra con , , .
Tam Kỷ không mấy tin vào lời Tăng Gia Hân, hắn không nghĩ rằng mình sẽ thua một đứa con gái.
Hơn hết, cô còn nhỏ hơn hắn hẳn gần tuổi thì không thể nào có kinh nghiệm hơn anh được.
Đang trong suy nghĩ coi thường đối phương thì Tuấn Kỉ hơi bàng hoàng trước kết quả.
Là con , , thật! Đúng y như lời Tăng Gia Hân vừa nói.
Quả thực là nể phục.
Không hổ danh là “mục tiêu” của bạn hắn!
“Tôi thắng, anh thua, tôi nghĩ anh nên giữ lấy lời!”
“Được! Nhưng trước hết cô nên gặp một người!”
Bỗng dưng Tam Kỷ vỗ tay, cho người đưa Tề Triết vào.
Tề Triết và hắn tỏ ra vô cùng thân thiết, họ làm những hành động như đấm tay, cười đùa với nhau khiến Tăng Gia Hân không khỏi bất ngờ.
Tại sao Tề Triết lại quen Tam Kỷ.
Tại sao nãy giờ biết cô quen Tề Triết rồi mà hắn vẫn làm khó cô? Phải chăng, nãy giờ hắn trêu đùa cô và hắn không phải là người biết về đống đồ này?
Càng nghĩ cô càng thấy bực bội, cô bực dọc đứng dậy và bỏ đi.
Tam Kỷ xua xua tay, đẩy Tề Triết đi:
“Đi đi, ngại ngần gì nữa! Tao chỉ giúp mày được đến đây thôi!”
Tề Triết dùng gương mặt lạnh nhạt đáp lại nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đuổi theo Tăng Gia Hân.
Trông anh lúc này cứ như chú cún con đuổi theo chủ vậy!
Anh đuổi theo cô, nhưng cô không có ý định dừng lại, quay mặt về phía anh.
“Aaaaaaaaaaaa!”.