Tăng Gia Hân nghe anh nói như thế liền đỏ mặt bừng bừng.
Cô nhanh chóng lấy tay che mặt mình lại.
Tề Triết cong cong khóe miệng cười rồi lên tiếng đùa cợt:
“Thôi nào, ngồi yên đi, anh không chọc em nữa đâu!”
Mặc dù anh đã nói như thế nhưng Tăng Gia Hân vẫn có cảm giác không mấy an toàn.
Với chất giọng này thì cô nghĩ anh đang đùa với cô.
Ai biết được anh sẽ làm những gì.
Rồi cuối cùng anh cũng sấy khô mái tóc đen dài óng mượt của cô.
Cô ngượng ngùng cảm ơn anh rồi dúi đầu vào gối, trùm chăn lại.
Tề Triết nhìn thấy biểu cảm đáng yêu ấy của cô khiến anh không kiềm chế nỗi.
Nhưng anh buộc bản thân phải kìm nén, sớm muộn cũng sẽ có ngày cô thuộc về anh, cô sẽ là vợ anh, cô sẽ là mẹ của con anh mà thôi! Không thể nào sai được!
Anh nằm xuống bộ đệm được nhân viên sắp xếp dưới sàn nhà cho mình, có chút không thoải mái.
Dường như đây là lần đầu tiên anh bị đối xử như vậy.
Ấy mà không sao! Nếu như có thể làm cô có cảm giác yên tâm, thoải mái thì làm gì cũng đáng.
Tăng Gia Hân không thể ngủ được, mắt cô cứ mở ra, chùng không có ý định khép lại.
Có lẽ là do cô hồi hộp quá.
Cô ngại ngùng quá.
Tề Triết đột nhiên lên tiếng khiến Tăng Gia Hân không khỏi bất ngờ, anh nói:
“Em biết vì sao hồi trước anh lại luôn né tránh em không?”
Tăng Gia Hân nghe vậy liền sững người, cô cố lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
“Chắc là vì em quá phiền, em không đủ xinh, em không đúng tư cách đứng cạnh anh!”
Tề Triết cười thành tiếng khiến cô đã ngại rồi còn ngại hơn.
Anh trả lời:
“Trời ơi haha! Tại sao em lại có suy nghĩ như thế chứ? Có phải em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đúng không?”
“Anh đừng cười emm!!!”
“Thực ra, lúc đó, chính là do bản thân anh sợ rằng mình không thể khống chế được tình cảm khi đứng trước mặt em.
Như em biết thì anh là một kẻ đào hoa, lăng nhăng, thường thích bỡn chợt.
bg-ssp-{height:px}
Hồi xưa ấy, anh luôn cho rằng lựa chọn gì của mình cũng đúng, không thể nào sai được.
Anh còn có tiếng tăm ở trường nên anh luôn nghĩ mình là nhất.
Anh cứ ngỡ rằng khi ấy nếu anh đối xử với em thật tệ, thật nặng nề thì em sẽ từ bỏ anh.
Nhưng không! Anh càng như thế, em càng thích anh, yêu anh.
Anh chưa từng ghét bỏ gì em, anh chỉ đơn thuần là sợ rằng mình sẽ làm tổn thương em, sợ rằng bản thân sẽ không khống chế được khi phát bệnh nên anh đành bỏ cuộc.
Anh muốn em tìm được một người tốt hơn anh, xứng đáng hơn anh nhưng rồi lại không thể.
Em mặc cho sóng gió, em mặc cho bao lời đồn thổi mà ở bên anh, chăm sóc anh, quan tâm anh từ nhỏ đến lớn.
Rồi vào gần nửa năm trước, khi ngỡ rằng như thế thì em sẽ bỏ cuộc, anh không còn vướng bận nữa thì anh chợt ngộ ra, người anh cần luôn luôn là em.
Từ trước đến nay tâm trí anh luôn phủ nhận điều đó.
Đến bây giờ, anh biết anh nên yêu ai, thương ai, và người đó sẽ mãi là em…”
Nghe đến đây, tâm tư Tăng Gia Hân ngày một rối bời.
Cô không biết nên đối mặt với anh ra sao.
Dù sao đây cũng là lần đầu anh nói những lời ngon ngọt này với cô.
Cô không thể kìm lòng được.
Thấy cô không lên tiếng nên Tề Triết lại tiếp tục bắt chuyện:
“Em biết không? Nếu em cứ yên lặng là anh sẽ cho rằng em đồng ý ở bên anh!”
“Em cần thời gian suy nghĩ…”
Không nhanh không chậm, Tăng Gia Hân liền đáp lại bằng một cách dứt khoát.
Giờ đây đầu óc cô vô cùng rối ren.
Anh cũng thế! Những điều tối thiểu nên nói thì cũng đã nói rồi.
Giờ chỉ chờ kết quả nữa mà thôi.
Không biết anh và cô có thực sự đến được với nhau hay không?....