Lúc bấy giờ, Tăng Gia Hân đi theo Á Mỹ Địch đi vào bên trong.
Cầu thang dài đằng đẳng đâm sâu dưới lòng đất.
Đi càng xa, càng xa ánh sáng lại mờ dần, mờ dần.
Khoảng không u tối dường như bao trùm lấy nơi đây.
Tăng Gia Hân kiềm chế bản thân, khống chế cảm xúc.
Bây giờ không phải là lúc cô bộc lộ nỗi sợ hãi bấy lâu của bản thân.
Cô phải cố gắng vượt qua chính mình, vì chỉ có cô mới có thể giúp tất cả mọi người.
Bất ngờ, Á Mỹ Địch nhấn vào một công tắc, đèn điện không biết ở đâu liền hiện ra tỏa ánh sáng chói lóa.
"Cô biết không Tăng Gia Hân? Nếu không có được Tề Triết thì tôi sẽ cùng anh ấy và cùng với người anh ấy yêu hiện tại chôn chân dưới đây!"
Á Mỹ Địch nói với giọng khát khao, với điệu bộ của một thiếu nữ yêu đương mù quáng.
Nghe vậy, Tăng Gia Hân liền phản bác, cô cố giữ bản thân bình tĩnh:
"Cô bị điên sao? Nếu anh ấy không yêu cô thì đời này hay đời sau, kiếp này hay kiếp sau thì cũng sẽ như thế, không bao giờ thay đổi được!"
Á Mỹ Địch buông xỏa, hét lớn một cách cuồng điên:
"Vậy thì có làm sao? Ít ra tôi còn được ở bên anh ấy khi chết! Mà còn nữa, nói nhỏ cho cô, xung quanh đây đều là những lọ thuốc chứa virus NArs, cô thử nghĩ xem nếu đống này được phát tán nhỉ?"
Á Mỹ Địch nhếch miệng cười đắc ý, tỏ vẻ như bản thân đã thắng.
Tăng Gia Hân không bận tâm đến cô gái điên trước mắt mình nữa.
Hiện tại, cô phải nghĩ cách nên làm thế nào.
Nếu đây là nơi bắt nguồn, là căn cứ chế tạo thì chắc chắn phải có công tắc tự hủy khi có điều bất trắc.
Hoen hết, có lẽ khi đã phá hủy được nó rồi thì bệnh dịch sẽ không phát tán nữa.
May mắn vào mấy ngày trước, cô được Hắc Sát cảnh cáo về một căn cứ điểm bí mật của King chuyên chế tạo ra độc tố giết chết hàng trăm hàng vạn con người.
Tăng Gia Hân không hề suy nghĩ, cô liền vùng vẫy, gỡ dây trói trên tay ra.
Nhanh như cắt, cô chạy đến chỗ Á Mỹ Địch, giáng cho cô ta một quyền khiến cô ta ngã lăn đùng xuống đất rồi hôn mê.
Ban nãy, bởi Á Mỹ Địch nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thành công nên cô ta thả lõng, đám thuộc hạ đều ở bên ngoài canh chừng, chỉ có cô và Á Mỹ Địch vào.
Tăng Gia Hân gọn gàng hạ gục cô ta rồi tìm cách kiếm ra công tắc, cũng như lối thoát.
Cô chạy, cô chạy, chạy mãi, cố gắng không bỏ sót chi tiết nhỏ nhặt nào cả, thế mà cô vẫn không kiếm ra gì hết.
Bất chợt, cô đang gọn ở trong một ngõ cụt.
Bức tường trước mắt cô có một hình con sư tử cổ, thân hình giống như những thú nhân sư ở Ai Cập.
Trên tay của nó được đính một viên đá với màu sắc vô cùng kì lạ.
Tăng Gia Hân bèn đánh liều, cô đẩy nó vào bên trong thì đột nhiên một lối hành lang mở ra trước mắt cô, từng ngọn đuốc đều được thắp đèn.
Cô đi theo con đường, nhìn hai bên đều có các căn phòng.bg-ssp-{height:px}
Sợ rằng không ổn nên cô không mở ra.
Đi đến phía cuối, cô phát hiện một căn phòng đang hé mở, ánh sáng nhẹ chiếu ra từ trong, chắc do màn hình của các thiết bị điện tử.
Cô đưa mắt nhìn qua khe cửa thì thấy vài chục cái vi tính đang hoạt động, ở trong lại không có bóng người nào.
Ngay lập tức, cô lẻn vào, mắt đánh liên tục để tìm ra Tề Triết dựa vào hoạt động của những chiếc camera được bố trí muôn nơi.
Tiện thể, cô tìm nút bấm, công tắc tự hủy nhưng không thấy.
Nếu cô đoán không nhầm thì chắc chắn Tề Triết sẽ có thuốc nổ.
Không dùng được cái có sẵn thì mình tận dụng thôi.
Cô đảo qua đảo lại tìm bóng dáng của anh.
Cô thấy anh và thuộc hạ đang chỗ đường hầm phía Tây, hướng cuối ngọn đồi.
Không lẽ anh nghĩ cô bị rơi xuống vực rồi chứ?
Cô nhanh chóng bước khỏi căn phòng, tìm cách trốn thoát.
Hên là ban nãy cô đã xem bản đồ toàn cảnh nơi này nên biết rõ lối đi.
Tăng Gia Hân chạy một mạch về phía Tề Triết cùng thuộc hạ đang ở.
"Triết, cho người bố trí bom, chúng ta sẽ đánh sập chỗ này.
Có tổng cộng cửa chính đi vào hầm khác nhau, bên trong là căn cứ điểm để chế tạo virus!"
Tề Triết cùng những người xung quanh nghe cô nói xong liền ngây người, nhưng rồi cũng răm rắp nghe theo sự bố trí của cô.
Ngay lúc đó, vết thương của Tề Triết đột nhiên rỉ máu, chưa kể anh còn chưa kịp thay bộ đồ bảo hộ khác.
Tăng Gia Hân đứng bên cạnh thấy máu anh chảy liền chạy đến.
Đầu óc của Tề Triết lúc này lâng lâng, cơ thể khó nhọc, anh cố mở miệng ra để nói với cô:
"Em đừng lại gần anh"
Nhưng cô không hề nghe, cô thậm chí còn dùng chiếc dao cứa một đường trên tay.
Máu chảy từng dòng, từng dòng, cô ghé sát vào miệng anh, để chúng đi vào cơ thể anh, bù phần máu bị mất đi cho anh.
Tâm trạng thất thần, giọng nói mệt mõi.
Cô gượng cười rồi nói:
"Đừng lo, em sẽ...!sẽ cứu anh..."