Tề Triết đặt môi anh lên môi cô, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy.
Một nụ hôn sâu chan chứa bao tình cảm ấp ủ từ bé đến lớn hòa quyện với mùi vị mặn chát của nước mắt.
Trong tận đáy thâm sâu của Tăng Gia Hân hiện lên bao luồng suy nghĩ kì quặc.
Hôn nhân vì lợi ích gia tộc đưa cô đến với anh.
Hơn năm chờ đợi, âm thầm dõi theo anh từng bước nhưng anh nào có hay?!
Anh không yêu cô! Bên cạnh anh luôn là người con gái khác không phải là cô!
Đến bước đường cùng, liệu người anh nghĩ đến đầu tiên có là cô? Lạ kì thay, một người vốn bị bản thân anh hắt hủi, ngó lơ từ bé đến lớn, thế mà đó chính là người yêu mình tận xương, tận tủy, sẵn sàng hi sinh cả mạng sống vì mình.
Nếu anh nhận ra rồi thì sao?
Cánh cửa của hạnh phúc sắp mở ra? Hay con tim đang dần khép lại?
Tình yêu hay mù quáng?
Yêu anh, hận anh? Đâu là câu trả lời?
Mặc cho Tăng Gia Hân suy nghĩ ra sao, kháng cự thế nào thì Tề Triết vẫn tiếp tục lấn sâu vào cơ thể cô.
Môi anh ướt át di chuyển từ đôi môi nhỏ nhắn của cô, xuống cổ cô, xuống xương quai xanh cô...!Đôi môi anh dạo lướt trên thân thể trắng nõm của cô.
Bộ quần áo vướng víu liền bị anh xé rách thành nhiều mảnh rồi ném đi mất.
Bộ đồ hàng hiệu giờ trở thành đống "bùi nhùi" nằm trên sàn nhà.
Hai cơ thể trần truồng áp sát vào nhau, hơi ấm hòa quyện lại với nhau.
Chúng như muốn trở thành một.
Sau nhiều phút vật vã, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm người thì cuối cùng cũng đã xong.
Tăng Gia Hân không biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Đầu cô dúi vào lòng anh tựa như không muốn xa rời.
Nhìn thấy cô đang nằm yên trong vòng tay mình, Tề Triết bất chợt nãy sinh lòng tham vô đáy cùng sự ích kỉ.
Anh biết chính anh là người đã từ bỏ cô, chính anh là người đã ngó lơ và hắt hủi cô.bg-ssp-{height:px}
Nhưng...!Số phận trớ trêu làm sao? Ngay trong khoảnh khắc anh biết được cô bị thương trong đêm mưa ấy thì tận đáy con tim anh dấy lên sự rung động, một cảm xúc mãnh liệt trào dâng.
Đó là một cảm xúc anh chưa từng gặp phải.
Anh nhớ hồi còn yêu đương với Mễ Lạp Lạp.
Tuy anh thích cô ta, thương cô ta! Vậy mà anh lại không đớn đau như thế!
Ngày cô ta bỏ anh ra đi cũng chính là sinh nhật thứ của anh.
Cô ta nhẫn tâm, đành lòng nhận lấy tờ chi phiếu .
.
USD và rời xa anh.
Có khúc mắc, ủy khuất? Không, anh không nghĩ vậy! Anh cho rằng, người con gái nào cũng ham hư vinh và danh vọng, họ có thể bất chấp mọi thứ vì điều họ muốn.
Trải qua mối tình, suy đến cùng chẳng có cô gái nào ở lại bên anh.
Mễ Lạp Lạp vì tiền bỏ anh đi, Á Mỹ Địch cùng Hứa Giai Đình thì bị chính tay anh đẩy vào con đường cùng.
Anh đến với người đầu là vì tình yêu, còn đến với hai người sau là vì hoàng thất, vì gia tộc.
Duy chỉ còn Tăng Gia Hân.
Cho dù anh và cô không phải là người yêu của nhau nhưng cô vẫn ở bên anh.
Nhưng rồi đến đêm mưa ấy, cô cũng bỏ anh mà đi.
Anh đã tìm tất cả mọi cách để trong tháng ở bệnh viện, sự nghiệp của cô vânc thăng tiến.
Vậy mà đến cùng, anh vẫn không hiểu, thứ tình cảm anh giành cho cô rốt cuộc là vì cái gì?!
Bước ra khỏi sự ưu tư, Tề Triết ôm lấy Tăng Gia Hân đang nằm bên cạnh mình và thâm nghĩ:
"Rốt cuộc em có thậy lòng yêu anh? Hay chỉ là vì hư vinh hào nhoáng?"