Vài ngày sau...
"Bác ơi, bác đang ở đâu? Xíu nữa con ghé qua gặp bác nhé?"
Giọng nói trầm lặng, dịu êm.
Nghe thoáng qua, ai nghĩ được người nói đang rất buồn?! Nói xong Tăng Gia Hân cúp máy, đầu ngẩng lên trời xanh, ánh mắt nhìn về xa xăm.
Thâm tâm cô bồn chồn thao thức.
Biết phải làm sao khi con tim đang nhói đau.
Cứ nghĩ đến việc xíu nữa phải mở lời biệt ly, con tim cô dè dặt, quặn đau đến lạ.
Dặn lòng phải kiềm chế, cố gắng xóa bỏ hình bóng kia, người đàn ông cô dõi theo hơn năm cuộc đời.
Tình yêu mà?! Đâu thể nói bỏ là bỏ, quên là quên được đâu?
Cô vắt tay lên trán, suy nghĩ sâu xa.
Dù sao mọi chuyện đều sẽ kết thúc, cứ coi đêm đó là lầm lỡ, rồi tất cả cũng sẽ qua đi mà thôi.
Vũ Kim Liên ở đầu dây bên kia hơi bối rối.
Giọng nói này! Vừa nghe bà đã nhận ra tâm tư cô phiền muộn, cảm xúc cô không ổn định.
Dường như cô đang rất mệt mỏi.
Bà thầm nghĩ:
"Không biết thằng con trời đánh của mình lại làm việc gì có lỗi với Gia Hân nữa đây?"
Một lúc sau, chiếc Ferrari màu bạc của Tăng Gia Hân đặt bánh đến lâu đài hoàng gia Ninh Quốc.
Nhìn qua nhìn lại, quay qua quay lại, bỗng một giọt lệ khẽ tuôn rơi từ khóe mắt cô.
Cô nhanh chóng lau đi và bước vào trong.
Nhìn thấy Vũ Kim Liên và Tề Lưu Minh đang ngồi chờ mình ở sảnh chính, cô bước vào.
Những lời hỏi han, những lời khách sáo giờ đã không còn.
Cô vào thẳng vấn đề
"Cảm ơn hai bác đã giúp con, con nghĩ đã đến lúc con phải từ biệt mọi người rồi."
Nghe đến đây, trái tim hai người như thắt lại.
Vũ Kim Liên vội vã chạy đến, nắm chặt bàn tay thanh mảnh của Tăng Gia Hân, rồi này nỉ cô.
Nhưng cuối cùng thì cũng không được tích sự gì.
Trước khi đến đây, cô đã thấu đáo tất cả mọi chuyện.
bg-ssp-{height:px}
Nếu không duyên không phận thì cớ sao phải ấm ức chịu đựng? Chi bằng rời đi và tìm cho mình một người xứng đáng hơn.
Mỗi người đều như một ngôi sao tỏa sáng trên một bầu trời rộng lớn.
Rồi sẽ có lúc bạn sẽ là cả bầu trời của họ, rồi sẽ có lúc họ là cả bầu trời của bạn.
Thế gian tỉ người, không người này thì có người khác.
Thế sao bản thân lại điên cuồng, ngu ngốc lao vào thứ không xứng?
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tăng Gia Hân quay lưng rời đi tựa như không muốn quay đầu lại.
Từ nay cô sẽ có cuộc sống của riêng mình, không còn sống vì người khác nữa.
Mong rằng mọi thứ sẽ êm đẹp!
Lúc bấy giờ, bầu trời đang ngã đỏ.
Ánh hoàng hôn nhè nhẹ buông xuống bao trùm khoảng không bao la của Ninh Quốc rộng lớn.
Nét thơ mộng của vùng trời được tô điểm bởi những cánh chim chầm chậm bay.
Bên kia con sông, đứng dựa lên chiếc siêu xe Porche, một chàng trai cao ráo với làn da ngăm ngăm, mái tóc màu đen quyến rũ đang nhìn ngắm bầu trời.
Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn đăm đăm về phía ngọn núi như muốn đâm thủng, xuyên thấu qua.
Tề Triết văn ve điếu thuốc trên tay, lúc dơ lên hút, lúc từ từ gạt tàn.
Một người con trai với thân hình vạm vỡ, dáng đứng đầy ưu tư hòa hợp với khung trời ngã đen, ngã đỏ.
Trông như một bức tranh tuyệt đẹp.
Tiếp đó, Tề Triết tiện tay lấy chiếc điện thoại từ túi quần ra.
Theo một thói quen, anh mở instagram ra, bấm vào tài khoản có chiếc avatar là một cô nàng rất đỗi quen thuộc.
"Có nên rời xa?"
Bốn chữ kết hợp một hình ảnh buồn bã, bi ai.
Như thế thôi cũng đủ để biết người đăng đau lòng đến mấy!
Như thường lệ, cho dù ra sao, anh cũng chỉ lướt qua, không hề nhấn vào hình trái tim màu trắng để nó lấp đầy màu đo đỏ.
Bất chợt, anh vô tình bấm vào.
Anh vội vã gỡ bỏ.
Không biết "Cô" có biết anh đã yêu thích bài viết của mình hay không?
Anh vứt điều tàn thuốc trên tay đi rồi vắt tay lên trán trầm tư.
"Phải chăng mình đừng quá phụ tình!"