Nhạc Nhất Nhạc không nói chuyện với Vạn Tố Y, mà cùng đồng nghiệp tận tình lục tìm trong nhà Tưởng Tiêu Trưởng lại lần nữa, ngay cả góc tường cũng không bỏ qua. Bởi đây là căn nhà mới, đồ đạ không nhiều nên rất khó để giấu thứ gì đó trong này. Rất nhanh chóng, họ biết trong căn nhà này không có thứ họ tìm.a
Nhạc Nhất Nhạc trong giờ làm việc luôn có thái độ tôn trọng việc công, xác nhận là không có gì, rất lịch sự mà nói: “làm phiền các vị rồi, rất xin lỗi.”
“Tố Y, khi nào có thời gian mình gặp nhau sau nha.” Nhạc Nhất Nhạc cười với Vạn Tố Y, không hề mở miệng nói chuyện phiếm.
Vạn Tố Y biết cô ấy đang trong giờ làm việc, chỉ dùng ánh mắt tiễn cô đi ra.
“Là ai mà rảnh dỗi thế không biết, tố cáo cả chỗ này!” Tưởng Tiêu Trưởng đóng cửa, có vẻ hơi buồn bực.
Vốn dĩ mọi người đều đang rất vui vẻ, nãy giờ náo loạn như vậy thành ra ai cũng mất hứng.
“Dạo này xuất hiện nhiều người dân nhiệt tình lắm, nên chắc nhầm lẫn gì rồi.” Bạn của Tưởng Tiêu Trưởng lên tiếng xoa dịu, nhìn đồng hồ thấy đã muộn: “ sắp giờ đêm rồi cơ đấy, tôi phải về thôi, mai còn phải đi làm.”
Thấy cũng muộn rồi, nên mọi người ai cũng chuẩn bị đi về.
Tưởng Tiêu Trưởng cũng không giữ mọi người lại, tiễn từng người ra về, không biết ai lại đi báo cảnh sát như vậy, có chút bực mình.
Lúc này Vạn Tố Y đang trên đường về nhà, cô biết chính là Tưởng Tiêu Tiêu báo cảnh sát nhưng cô không hề mở miệng phát giác.
Tối hôm đó, Tưởng Tiêu Tiêu chủ động nhận lỗi với Tưởng Tiêu Trưởng. Nhìn thấy cảnh sát qua nhà thật, cô mới cảm thấy trò đùa của mình hơi quá đáng, có chút chột dạ ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tiêu Trưởng: “anh....hôm nay có cảnh sát đến nhà....là em báo đấy ạ.”
Tưởng Tiêu Trưởng đang ngồi vắt chéo chân trên sofa uống bia, nghe cô nói vậy liền quay phắt cả người sang: “cái gì! Tiêu Tiêu em đang nói đùa hay nói thật thế?”
Nhìn thấy phản ứng rất kinh ngạc của anh mình, Tưởng Tiêu Tiêu liền rụt cổ lại mà rụt rè đáp: “em không thích cái cô Vạn Tố Y đó chút nào, mà mọi người cứ vây lấy cô ta nói cười mà không để ý gì đến em.”
Tưởng Tiêu Tiêu cảm thấy hào quang công chúa của cô bị Vạn Tố Y cướp mất.
“Sao em lại... giống y như bố thế? Hễ gặp chuyện gì là báo cảnh sát? Không vui cũng báo cảnh sát, cái tính xấu này của em là ai nuông chiều thế hả?” Tưởng Tiêu Trưởng nổi giận quát Tưởng Tiêu Tiêu.
Tưởng Tiêu Tiêu thấu anh trai nổi giận, nhìn trộm một cái rồi nói: “chẳng phải là anh đấy sao....”
“......”
Phút chốc, Tưởng Tiêu Trưởng không nói được gì nữa, quay ra nhìn Tưởng Tiêu Tiêu, thấy cô bé cũng đang nhìn trộm mình. Nhìn thấy bộ dạng lén lút thấp thỏm đó của em gái, Tưởng Tiêu Trưởng không nhịn được cười lớn: “anh hết nói nổi em rồi.”
“Hihi...”Tưởng Tiêu Tiêu thấy anh bật cười liền vui vẻ trở lại, chỉ cần anh hết giận những chuyện khác không quan trọng nữa.
Vạn Tố Y về đến nhà vẫn chưa buồn ngủ, cô đứng trước tủ lạnh hỏi Mạnh Kiều Dịch: “anh có muốn uống nước trái cây không”
“Được.” Mạnh Kiều Dịch đặt cốc nước trên tay xuống bàn, đi về phía nhà bếp, đứng dựa vào kệ bếp mà nhìn Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y mở tủ lạnh thấy có dưa hấu, liền lấy hết thịt quả cho vào máy ép cốc nước dưa hấu.
Rất nhanh sau đó, hai cốc nước ép dưa hấu ngọt lịm xuất hiện trên mặt bàn.
Mạnh kiều Dịch uống một ngụm thấy vị không tồi, liền nhìn Vạn Tố Y mà gật đầu.
Vạn Tố Y cũng bắt đầu uống, thấy ánh mắt của Mạnh Kiều Dịch nhìn mình liền ừng ực tu tết cốc nước.
“Uống chậm thôi” Mạnh Kiều Dịch thấy vậy sợ cô bị sặc.
Thấy Vạn Tố Y đã uống xong, anh chỉ tay vào vị trí bên cạnh mình; Vạn Tố Y liền đứng dậy mà bước qua nhồi bên anh.
“Chuyện của Trương Lộ, anh xử lí như nào rồi?” Vạn Tố Y bỗng nhớ lại chuyện này, liền mở lời hỏi.
“Không rõ lắm”. Mạnh Kiều Dịch trả lời cô cho qua chuyện: “anh giao cho Chu Hầu giải quyết, mà cũng không hỏi xem như nào”
Vạn Tố Y ngước đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch, cô luôn tin lời anh nói. Chu Hầu chắc cũng sẽ hiểu ý của Mạnh Kiều Dịch mà giải quyết ổn thoả thôi.
Vạn Tố Y không tiện hỏi Chu Hầu, nhưng qua phản ứng của mấy cô bạn học cô thấy được Trương Lộ nhận được sự trùng phạt không hề nhẹ.
Từ sau buổi tối hôm đó, Trương Lộ không nói chuyện trong nhóm nữa. Nhóm bạn học cấp ba có người suýt quên cả cô ta rồi.
Vạn Tố Y dễ bị người ta lãng quên, nhưng phu nhân của Mạnh Kiều Dịch thì không. Còn cả Dương Chi Thuỷ, cũng không dễ bị lãng quên.
Quảng cáo của AR đã quay xong, sản phẩm cũng đang trong giai đoạn hoàn thành. Vạn Tố Y dạo này vẫn phải qua bên Khải Lâm xác nhận lại công việc cuối cùng.
Lí Nhược Hàm dạo này cũng không tìm đến gây khó dễ cho Vạn Tố Y, cô ta bây giờ đã đủ phiền muộn rồi, đâu có thời gian mà chủ động rước phiền phức vào thân.
Lúc Dương Chi Thuỷ xuất hiện tại Khải Lâm, Lí Đức Nghi đích thân đến nghênh đón. Thái độ của Lí Đức Nghi đại diện thái độ của tất cả nhân viên trong Khải Lâm nên ai cũng đối xử với Dương Chi Thuỷ thêm phần khách khí.
Khác hẳn với mộ người, Lương Dần không còn nồng nhiệt cười nói với cô như trước nữa, mà rất khách khí mỉm cười với cô rồi đi qua.
Vì thái độ khác lạ của toàn bộ trên dưới nhân viên Khải Lâm, công việc của Dương Chi Thuỷ kết thúc thuận lợi một cách lạ thường.
Trên đường về nhà, cô nhận được cuộc gọi từ Mạnh Kỳ Nhu, chị ấy mời Vạn Tố Y đến nhà chơi, nhưng lần này không phải về biệt thự cũ; mà là nhà của Mạnh Kỳ Nhu và Thiệu Phong.
Vạn Tố Y chưa đến nhà họ lần nào, cô cho rằng lần đầu đến nhà nên trịnh trọng một chút, bèn lên tiếng: “ vậy để em gọi điện cho Mạnh Kiều Dịch, lât nữa bọn em cùng qua?”
“Em qua trước đi, chị gọi cho Mạnh Kiều Dịch rồi, cậu ấy kết thúc công việc sẽ qua sau.” Mạnh Kỳ Nhu ở đầu dây bên kia dùng giọng nói rất dịu dàng trả lời Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y không thể từ chối, bèn thuận theo: “vâng”
Vạn Tố Y vừa đồng ý, Mạnh Kỳ Nhu liền vui vẻ mà cúp máy: “ vậy chị đợi em ở nhà nha!”
Kết thúc cuộc gọi, Vạn Tố Y nhanh chóng tẩy trang, báo địa chỉ với lái xe rồi đi thẳng đến nhà Mạnh Kỳ Nhu.
Hai nhóc quỷ nhà Mạnh Kỳ Nhu hôm nay đều ở nhà, chúng gặp mặt Vạn Tố Y mấy lần rồi nên đã quen mặt, nhìn thấy cô tới liền chạy ra nhiệt tình vây lấy cô.
Vạn Tố Y không có sức phản kháng với sự đáng yêu của trẻ nhỏ, liền cúi người xoa đầu chúng, rồi đưa ra đồ chơi mà cô đã chuẩn bị: “cái này là quà tặng hai con!”
Hai đứa nhóc chưa biết món quà là gì đã phấn khích: “cảm ơn mợ, có phải là ô tô đồ chơi không ạ?”
“Đúng là ô tô đồ chơi đây”. Vạn Tố Y cười tươi rói, cô quả đoán không sai, bé trai vẫn thích quà tặng là xe hơn.
Mạnh Kỳ Nhu đứng nhìn cô hoà vào hai đứa nhỏ cười đùa, liền quan tâm hỏi han: “ở nhà một mình chán lắm phải không?”