Vạn Tố Y vốn dĩ không định mượn thanh thế để làm việc gì, nhưng Mạnh Kỳ Nhu đã nói như thế, Vạn Tố Y lại cho rằng có thể mượn cơ hội tốt này.
“Em biết rồi, cảm ơn đại tỷ đã nhắc nhở.” Vạn Tố Y trả lời Mạnh Kỳ Nhu, còn viêc phải làm như thế nào, Vạn Tố Y vẫn chưa nghĩ ra.
Mạnh Kỳ Nhu lăn lộn trong giới giải trí dã nhiều năm, mặc dù nhìn thì có vẻ chỉ là một MC không nổi tiếng cho lắm, nhưng về việc làm thế nào lợi dụng độ hot, cô lại rất rõ: “ nếu như em thật sự không biết phải làm thế nào ra tay thì đem phương thức liên lạc của quản lý em cho chị, chị tự liên lạc với cô ấy.”
Đây không phải là trò gian lận gì. Mạnh Kỳ Nhu cho rằng Vạn Tố Y không cần quá khinh thường chuyên này.
Vạn Tố Y có chút do dự, không phải vì Mạnh Kỳ Nhu quá nhiệt tình mà đêm tất cả việc của bản thân giao cho Mạnh Kỳ Nhu: “không cần đâu ạ, mấy hôm nay cũng đang bận tìm địa chỉ cho công ty, đợi tất cả mọi việc ổn định rồi em lại gọi điện thoại cho chị.”
Lời nói của Vạn Tố Y rất rõ ràng rằng cô không từ chối Mạnh Kỳ Nhu, nhưng không đồng ý vói ý kiến của Mạnh Kỳ Nhu.
Mạnh Kỳ Nhu cũng không nói gì nhiều, tóm lại Vạn Tố Y tự biết tính toán càng tốt, là tốt hay là xấu, Vạn Tố Y cần tự mình học cách đo lường.
“Được, có việc gì cần chị giúp đỡ thì nhất định phải nói với chị đó.” Mạnh Kỳ Nhu cú lo Vạn Tố Y găp chuyện gì cũng ngại mà không nói với cô.
Vạn Tố Y ở đầu dây bên này rất lấy làm biết ơn: “dạ em sẽ làm thế.”
Nói xong Mạnh Kỳ Nhu tắt điện thoại trước. Vạn Tố Y sau khi kết thục cuộc điện thoại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Độ hot của chương trình Truyền hình thực tế, đối vói cô mà nói không biết là tốt hay là xấu.
Có thể gây hot, điều tự nhiên là sẽ có ích cho sự nghiệp của Vạn tố Y, nhưng đối với Vạn Tố Y, việc này sẽ đem lại cho cô không ít phiền phức, không đơn giản chỉ là sự ganh ghét của người cùng giới, sự quan tâ quá mức của fans tạo cho cô nhiều áp lực.
Liên tiếp mấy ngày sau Vạn Tố Y cũng không ra ngoài, ngoan ngoãn ỏ nhà sắp xếp lại weibo của cô, và còn liên lạc với Triệu Địch xem địa chỉ, cô không đích thân đi xem, chỉ bảo Triệu Địch đi xem rồi gửi hình ảnh cho cô, Vạn Tố Y cảm thấy khoong tệ nên bảo Triệu Địch trang trí trước.
Ngày mà Thẩm Nghi San đến, là ngày đầu tiên Vạn Tố Y ra ngoài, Vạn Tố Y cũng không trang điểm gì đặt biệt, nếu như cô đặt biệt trang điểm, trong lòng Thẩm Nghi San lại nghĩ cố là cố tình khoe khoang, cho nên cô quyết định giản dị một chút.
Nhưng Vạn Tố Y đã không còn là Vạn Tố Y của ngày xưa nữa, vừa xuất hiện ở sân bay đón được Thẩm Nghi San, một câu vẫn chưa kịp nói thì một cô bé tầm , tuồi chạy lại truocs mặt Vạn Tố Y, trên tay có cầm một cuốn sổ tay rất phấn khởi: “Chị là Dương Chi Thủy phải không?”
“Là Chị.” Vạn Tố Y lên tiếng có chụt ngại ngùng.
“Em gàn đây có xem chương trình truyền hình thực tế, em rất thích tiết mục của chị, chị có thể cho em xin chũ ký không?” Nghe được câu trả lời của Vạn tố Y, cô bé rất vui mừng nói với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y mỉm cười, rất lịch sự gật đầu cầm lấy cuốn sổ tay của cô bé ký tên mình vào đó.
Cố bé rất cảm kích nhìn Vnaj Tố Y rời đi, sau đó lại đên vài người xin ký tên, liên tục ký tên cho vài người, Vạn Tố Y mới nói chuyện được với Thẩm Ký Nhu.
“Mấy năm không gặp, em đã thành ngôi soa rồi/” Câu hỏi này Thẩm kỳ Nhu đang hỏi Vạn Tố Y nhưng khóe môi rõ ràng lộ lên vẻ không vui.
“Không có, chỉ là gần đây có một vài sự việc được quan tâm một chút.” Vạn Tố Y khong nói gì cụ thể vói Thẩm Nghi San, mà bảo Tôn Ích mang hành lý cho Thẩm Nghe San: “chúng ta đi thôi.”
Thẩm Nghi San không có ý định bước đi, Cô nhìn Tôn Ích ánh mắt rất là tản thưởng và sùng bái: “đợi lát, vì này là? Em ít ra cũng pahir giói thiệu một chút chứ.”
“À đây là Tôn Ích quản gia của Hải Viện, đây là chị tôi Thẩm Nghi San.” Vnja Tố Y đơn giản giới thiệu hai người với nhau.
Thẩm Nghi San vừa nghe tên Tôn Ích, biểu thị có chút thất vọng: “òh”
“xin chào Thẩm tiểu thư, mấy hôm nay cô có gì cần giúp đõ thfi cứ đến timg tôi.” Tôn Iachs vô cùng lễ phép chào hỏi Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San Gật đầu, càng chú tâm hỏi Vạn Tố Y: “Em rể không biết hôm nay chị đến sao?”
“Có biết.” Vạn Tố Y đã đưa Thẩm Nghi San ra khỏi sân bay trả lời cô.
“Vậy sao không đến đón chị?” Lần đầu gặp mặt như thế này có phải là không dược lễ phép sao?” Thẩm Nghi San dùng câu nghi vấn, đối với những nhân vật như Mạnh Kiều Dịch cô không dám dùng câu khẳng định.
“Anh ấy công việc rất bận.” Vạn Tố Y sao không biết được mục đích của Thẩm Nghi San? Chỉ là trả lời cho xong.
Tôn Ích kéo hành lý của Thẩm Nghi San, đem hàng lý cất vào cốp xe trước, sau đó qua hỏi Vnaj Tố Y: “Tiểu thuw bây giwof chúng ta đi tahwngr về nhà sao?”
“Về nhà.” Mang theo Thẩm Nghi San, Vạn Tố Y nghĩ không đi đâu hết vẫn là tốt hơn.
Thẩm Nghi San nhìn Tôn Ích đang nói chuyện, không nhịn được mà nhìn thêm một hồi, cô nghĩ cuộc sống của Vạn Tố Y bây giwof sung sướng như thế nào, ngày đến quản qia dã đẹp như này, vậy thì Mạnh kiều Dịch chẳng phải đẹp ngất ngây sao.
Vừa nghĩ cô càng tò mò về Mạnh Kiều Dịch.
Thẩm Nghi San vùa đến hải viện, rất muốn kiếm chế cảm xúc của bản thân nhưng vẻ nguy nga lỗng lấy trước mắt khiến cô không còn cách nào che đậy được.
Cô sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng có thể nói là cuộc sông khá ổn nhưng giống nhu tòa nhà này, Thẩm Nghi San lần đầu tiên được nhìn thấy.
“Thẩm tiểu thư, tiểu thú sáp xếp cho cô một phòng ban công, Tôn Ích đưa Thẩm Nghi San lên lầu, từng chút mọt giới thiệu với Thẩm Nghi San.
Thẩm Nghi San dọn dẹp phòng mình, không nói gì.
“moew...”
Vùa lúc Thẩm Nghi San định bước về phía trước thì một chú mèo chén ngay truocs chân cô, cô đá luôn Uida một cái.
Cô ghét nhất là mèo, cũng sợ nhất là mèo, nhìn thấy mèo cho dù nó không chủ động chọc ghẹo cô, cô cũng sẽ chủ động ra đòn.
Thẩm Nghi San đua chan định đạp lên chú mèo đang chuẩn bị chạy đi một chân nữa thì sắc mặt của Tôn Ích dã có chút thay đổi, ngũ điệu nói chuyện cũng thay đổi: “Thẩm tiểu thư, vị mà cô vùa đá là nguoif nhà của tiểu thư và tiên sinh. “
“Một con mèo...” Thẩm nghi San vùa định phản bát, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Tôn Ích, đột nhiên im lặng.
“Thẩm tiểu thư cho dù không thichs mèo như thế nào đi nữa, nhưng khi ỏ nhà người khác thì cũng phải tuân thủ theo thói quen của chủ nhà chứ? Là khách thì cũng phải biết phải làm gì.” Tôm Ích mỏ của phòng cho Thẩm nGHi San, huongs về phía Thẩm Nghi San tay làm động tác mời, về phép lịch sự không để người khác bắt được lỗi gì nhưng ngũ khí lời nói rất không vui.
“Thẩm Nghi San vốn muốn phản bát, nhưng nghĩ đến đây là ngày đầu tiên cô đến, nên nhịn không nói gì.
Uida một mạch chạy xuống dưới lầu, chạy thẳng lại núp dưới nép quần của Vạn Tó Y, Vạn Tố Y không biết chuyện gì đã xảy ra, cuối người xoa người Uida: “em cũng có lúc sợ hãi à? làm sao vậy?”