Ông Xã Hợp Đồng

chương 312

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe được Mạnh Kỳ Nhu nói vậy, Vạn Tố Y cũng không biết mình nên phản ứng thế nào.

Cô chỉ có thể nhìn Mạnh Kỳ Nhu áy náy nói: "Chị của em... có đôi khi nói chuyện không để ý, thường muốn thể hiện mình quá mức, nhưng thật ra chị ấy không có ý xấu đâu."

Trong lòng Vạn Tố Y biết rõ mọi chuyện, nhưng nể mặt cha mẹ mình, Vạn Tố Y vẫn bảo vệ Thẩm Nghi San, cũng không thể làm cho quan hệ quá căng thẳng.

Vạn Tố Y không nói rõ nhưng Mạnh Kỳ Nhu đã hiểu. Cô ấy cười khẽ và nói với Vạn Tố Y: "Rất nhiều chuyện đều như vậy, bản thân em hiểu rõ là được rồi."

"Vâng." Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kỳ Nhu cảm kích.

Nếu Mạnh Kỳ Nhu có thể nói riêng cho cô biết những điều này, rất rõ ràng cô ấy muốn bảo vệ cô.

Mạnh Kỳ Nhu khẽ thở dài, sau đó đề nghị với Vạn Tố Y: "Chúng ta đi xuống đi."

"Còn nữa, bên mẹ thì em cứ yên tâm. Mẹ xem em là người nhà còn hơn cả chị, nên tin ai, nên bảo vệ ai, bọn chị hiểu rõ ràng hơn ai hết." Mạnh Kỳ Nhu nói tới những điều này, chỉ muốn trong lòng Vạn Tố Y vững tin hơn.

Nhưng không thể phủ nhận, Vạn Tố Y nghe vậy thì lập tức cảm động.

"Vâng." Vạn Tố Y gật đầu trả lời, khóe miệng hơi run run muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.

Thế giới này thật kỳ diệu, khi ở trong nhà Vạn Tố Y không được bảo vệ, nhưng khi cô ở nhà họ Mạnh lại nhận được điều này.

Vạn Tố Y và Mạnh Kỳ Nhu xuất hiện ở dưới tầng, Thẩm Nghi San giống như không có chuyện gì, nhưng lời nói có chút thăm dò: "Trò chuyện gì lâu vậy?"

"Tố Y nhờ tôi giúp một chuyện mà thôi." Mạnh Kỳ Nhu nhìn về phía Thẩm Nghi San và trả lời không rõ ràng, hiển nhiên cô ấy không muốn nói kỹ.

Thẩm Nghi San có phần xấu hổ. Nếu đối phương đã nói như vậy, cô ta cũng không tiện hỏi nhiều.

"Mẹ, chúng ta về thôi. Sau khi về, con vừa vặn có chuyện muốn nói với mẹ." Mạnh Kỳ Nhu đẩy xe đẩy cho Dương Thục Nghi và đề nghị.

Tuy nói là đề nghị, nhưng Mạnh Kỳ Nhu đã đẩy xe cả Dương Thục Nghi đi, bà không tiện từ chối nên gật đầu đáp ứng: "Được."

"Tố Y, nếu như con có vấn đề gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho mẹ, biết không?" Ở trong cả nhà, người khiến Dương Thục Nghi không yên lòng nhất vẫn là Vạn Tố Y. Bây giờ cô đang mang thai, Dương Thục Nghi luôn lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra.

Vạn Tố Y gật đầu đồng ý và tiễn Dương Thục Nghi ra ngoài.

Sau khi Dương Thục Nghi rời đi, Thẩm Nghi San không ở lại phòng khách lâu. Cô ta nói với Vạn Tố Y là mình hơi mệt nên đi nghỉ trước.

Vạn Tố Y không cản. Cô về phòng ngủ và tắm nước nóng. Chờ sau khi Mạnh Kiều Dịch từ trong phòng tắm đi ra, Vạn Tố Y ôm thắt lưng của anh một lúc lâu cũng không buông.

Hai tay của Mạnh Kiều Dịch nhẹ nhàng đặt lên vai của Vạn Tố Y, cười hỏi: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra mà em thích làm nũng như thế?"

"Không, em chỉ muốn dựa vào anh." Vạn Tố Y cọ đầu ở trong ngực của Mạnh Kiều Dịch và trả lời.

Trong lòng cô có rất nhiều lời cảm ơn muốn nói cho Mạnh Kiều Dịch biết, nhưng cô không thể nói. Bởi vì anh đã nói qua, anh không thích nghe cô cảm ơn anh.

Không nói cho anh nghe, như vậy Vạn Tố Y chỉ có thể thầm cảm ơn trong lòng.

Cô thật sự rất cảm ơn Mạnh Kiều Dịch có thể cưới cô, điều anh cho cô không đơn thuần là một người chồng mạnh mẽ, cũng không chỉ là một gia tộc giàu có đầy thế lực, mà cho cô cũng làm chỗ dựa lớn và sự ấm áp của người nhà.

Tất cả mọi người trong nhà họ Mạnh thật sự xem cô như người nhà. Bất kể người khác nói cô thế nào, bọn họ luôn tìm Vạn Tố Y hỏi trước. So với đánh giá bên ngoài, bọn họ càng tin tưởng cô hơn.

Vạn Tố Y muốn dựa vào Mạnh Kiều Dịch, anh cũng không nói gì, chỉ ôm lấy cô, mặc cho cô thoả thích dựa vào mình.

"Có phải hôm nay em mệt rồi không?" Hôm nay Vạn Tố Y vẫn có chút khác thường, giọng Mạnh Kiều Dịch nói chuyện với cô cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Vạn Tố Y lắc đầu: "Không, chẳng qua là... dựa vào anh thì thấy thoải mái hơn thôi."

Mạnh Kiều Dịch nghe được Vạn Tố Y nói vậy thì không nhịn được cười: "Được rồi, cô Vạn thật đúng là quá lười. Bây giờ mới mang thai hơn ba tháng đã lười biếng như thế, đợi đến khi bụng lớn phải làm sao? Không phải tới khi đó, ngay cả đi cũng không chịu đi chứ?"

"Phì." Vạn Tố Y bị một câu nói này của Mạnh Kiều Dịch chọc cười, khẽ đấm lên người anh một cái, sau đó không nhịn được nói: "Nếu thật sự như vậy thì anh tính làm sao?"

"Vậy anh sẽ cõng em, bế em." Mạnh Kiều Dịch giống như dụ dỗ một đứa trẻ con, tay còn xoa nhẹ vào sau lưng Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y đặt một tay lên ngực Mạnh Kiều Dịch, khẽ cười nói: "Nhưng khi đó em còn phải đi làm nữa."

"Không sao, anh bế em qua đó là được." Mạnh Kiều Dịch nửa đùa nửa thật nói.

Anh nói giống như lời nói đùa, tối thiểu đã khiến cho Vạn Tố Y thấy buồn cười. Cô dựa vào trong lòng anh và cười ra tiếng: "Vậy chắc hẳn không cần mấy ngày em sẽ được lên trang nhất với tiêu đề là, Thiếu phu nhân nhà họ Mạnh nằm liệt ở trên giường, Mạnh Kiều Dịch không bỏ không rời, tự mình săn sóc."

"Vậy có thể khiến em cảm động mà cho phần thưởng không?" Không thể nghi ngờ, Mạnh Kiều Dịch vĩnh viễn đều có thể tiếp lời Vạn Tố Y một cách chính xác.

Vạn Tố Y gật đầu, trên mặt vẫn còn cười: "Đương nhiên là có thể rồi."

"Có cần phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng không?"

"Cái này thì không cần."

"Nhưng người được nhận thưởng đặc biệt muốn nói thì sao?"

"Vậy anh nói nghe thử."

Mạnh Kiều Dịch ôm chặt lấy Vạn Tố Y rồi hắng giọng một cái nói: "Cảm ơn bà xã của anh đã phát giải thưởng cho anh, vì không thể báo đáp, nên về sau chỉ có thể yêu cô ấy hơn, chăm sóc cô ấy..."

Mạnh Kiều Dịch còn chưa nói hết đã bị Vạn Tố Y che miệng. Cô cười tươi hơn, nhưng lời nói ra có phần trách cứ: "Được rồi được rồi, tất cả đều có thể. Anh không thấy buồn nôn à?"

"Có sao?" Có buồn nôn hay không, bản thân Mạnh Kiều Dịch không biết.

Tuy lời anh nói là câu trêu đùa, nhưng trong đó cũng có một phần tình cảm thật sự của anh.

Vạn Tố Y chỉ đầu ngón tay vào ngực của Mạnh Kiều Dịch, giọng nói rất ngọt ngào: "Có rất nhiều lời, em đều đã nghe được từ đây."

Mạnh Kiều Dịch cười và khẽ thở dài, ôm cô vào trong lòng: "Sao cô vợ nhỏ của anh lại có thể tri kỷ và động lòng người như vậy nhỉ?"

"Có sao?" Vạn Tố Y lặp lại câu hỏi ngược của Mạnh Kiều Dịch.

"Có cần anh chứng minh không?"

"Không cần!"

Vạn Tố Y không cần suy nghĩ nhiều, cũng có thể đoán được Mạnh Kiều Dịch nói chứng minh chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành.

"Khuya lắm rồi, chúng ta đi nghỉ thôi." Vạn Tố Y mở miệng đề nghị với Mạnh Kiều Dịch.

Mạnh Kiều Dịch bế cô lên giường, Vạn Tố Y ôm lấy cổ anh giống như sợ mình sẽ ngã xuống: "Anh làm gì vậy?"

"Không phải em bị liệt à? Nếu vậy sao có thể để cho em tự đi được chứ?"

Vạn Tố Y nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói vậy thì sửng sốt, sau đó không nhịn được mà cười ra tiếng.

Vạn Tố Y nằm dài trên giường, nghiêng người ôm lấy Mạnh Kiều Dịch, Mạnh Kiều Dịch ôm cô vào trong lòng mình, hôn lên trán cô và nói: "Chúc ngủ ngon."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio