Hơn nữa, tình cảnh này, Dư Thiệu Lâm cũng không có cách nào thay đổi.
“Nguyễn ca từ lúc nào mà thân thiết với Hoắc Triệu như vậy?” Dư Thiệu lâm vẫn chưa nói gì, thì quản lý của Dư Thiệu Lâm mở miệng phàn nàn.
Trước đây Nguyễn Ca có thể vì Dư Thiệu Lâm mà tù chối tất cả bạn khác giới, bây giờ trước mặt Dư Thiệu lâm thân mật với bạn khác giới như thế, không lo Dư Thiệu Lâm sẽ phải suy nghĩ sao?
“Có vấn đề gì không? Dư Thiệu lâm không hề nhìn người quản lý của mình, nhưng mấy câu nói này dường như nghiền răng mà nói ra.
Người quản lý tát nhiên nhìn ra tâm trạng của Dư Thiệu Lâm bây giờ không được tốt, lúc này không dám chọc giận Du Thiệu Lâm, cũng không dám nhắc đến Nguyễn Ca trước mặt hắn, tôi còn nghĩ hắn không quen biết diễn viên nữ, không ngò hắn lại quen biết Nguyễn Ca.”
Người quản lí vốn dĩ chỉ muốn giải thich, muốn tự mình giúp mình lấy lại phong độ, nhưng vừa mới nói xong, sắc mặt của Dư Thiệu Lâm cung không khá hơn chút nào
Nếu như Hoắc Triệu không thường tiếp xúc với nữ minh tinh, bây giờ lại tiếp xúc ới Nguyễn Ca, Dư Thiệu Lầm cảm thấy vô cùng nguy hiểm, đàn ông như Hoắc Triệu, mục đích rất rõ ràng và tính quyết tâm cao, nếu như Nguyễn Ca bị hắn ta quyến rủ, vậy thì Dư Thiệu Lâm hoàn toàn hết cơ hội rồi.
“Thật ra trước đây tôi có xem qua phim của cô.” Hoắc Triệu ngồi vào vị trí của mình ở nhóm làm phim, đợi buổi quay bắt đầu.
Nguyễn Ca nhận lời mời của Hoắc Triệu ngồi xống bên cạnh anh, cười nói: “Giữa chúng ta không cần khách khí như thế này. Có điều, anh nói đã xem qua phim của tôi, vậy thì tôi cũng phải nói với anh, tất cả phim của anh, tôi hầu như đều xem qua.”
Nguyễn Ca là người không bao giờ bỏ qua phim hay, phim của Hoắc Triệu chất lượng đều không tệ, cho nên hầu hết Nguyễn Ca đều xm qua.
Nguyễn Ca là như thế, còn Hoắc Triều thì không phải. Hoắc Triệu rất ít xem phim trong nước, trừ khi đó là phim của nữ diễn viên mà anh vô cùng yêu thích.
Nguyễn Ca lại là người mà Hoắc Triệu thích, kịch bản lần này anh dồng ý không chút do dự, thú nhất là vì kịch bản, thứ hai là vì có thể hợp tác với Nguyễn Ca.
Nói về chủ đề phim ảnh hai người rất hợp nhau, nói chuyện cho đến khi khởi máy.
Nguyễn Ca đã rất lâu không nói nhiều như thế này ở phim trường, đối vói Hoắc Triệu, Nguyễn ca như thể gặp được người tri kỷ trong ngành.
Hôm nay vì có Hoắc Triệu, Nguyễn Ca và còn cả Dư Thiệu Lâm người, không khí ở phim trường rất kì lạ. Đối diện với Dư Thiệu Lâm làm kho người khác cảm thấy rất áp lực, nhung đối diện với Nguyexn Ca và Hoắc Triệu lại khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.
Các nhà báo lớn rất nhanh có được tin tức, được biết Dư Thiệu Lâm hôm nay có tham gia bộ phim này. Chỉ cần là Dư Thiệu Lâm và Nguyễn ca xuất hiện cùng một chỗ thì không thể thiếu mấy tên săn tin được.
Buổi chiều, đạo diễn vô cùng dè dặt cẩn thận nói với Vạn Tố Y chuyện phỏng vấn chiều nay: “Nguyễn Ca....buổi phóng vấn hay là em tham gia một chút? Nói như thé nào đi nũa thì em cũng là nữ chính của phim, thiếu em thì không hay lắm.”
Đạo diễn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Nguyễn ca từ chối, bọn họ đã không thông báo vói Nguyễn Ca về việc Dư Thiệu Lâm đến làm nhân vật khách mời, bây giò còn hy vọng Nguyễn Ca cùng Dư Thiệu Lâm trả lời phỏng vấn, mặc dù có chút quá đáng...nhưng đây là việc không thể thiếu, có thể mang đến cho bộ phim có một mức quan tâm nhất định.
Đạo diễn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Nguyễn Ca từ chối nhungNguyeexn Ca không hề từ chối sự chuẩn bị của đạo diễn: “được ạ, lát nũa em qua đó.”
Nguyễn Ca lau đi lớp son trên môi nói.
Đạo diễn vốn dĩ biểu cảm có chút ngượng ngập, bỗng chốc kinh ngạc, có lẻ căn bản không nghĩ được là Nguyễn Ca đồng ý một cách vui vẻ như thế.
Nguyễn Ca chuẩn bị xong thì không đợi đạo diễn hối, cô đi qua phòng phỏng vấn.
Đón tiếp phỏng vấn của đoàn phim, điều này vốn dĩ là nội dung của hợp đồng, Nguyễn Ca không hề có ý định vi phạm. Hơn nữa, nếu nhu hôm nay Dư Thiệu Lâm lật bài ngủa đi nũa thì có lẻ cũng không nói gì và làm gì quá quá đáng.
Đoàn phim sắp xếp phỏng vấn chỉ có ba người, hai nhân vật chính và một nhân vật khách mời. Nhân vật chính tất nhiên là Nguyễn Ca và Hoắc Triệu.
Nếu như nói, phóng viễn đề ra câu hỏi đều là dao nhọn, thì bọn họ nói những mũi dao này không cần nói gì nũa là chỉa vào Nguyễn Ca.
Dư Thiệu Lâm không có phản ứng gì, Hoác Ca ngược lại nói đỡ cho Nguyễn Ca không ít câu hỏi.
“Nguyễn tiểu thư cô và Dư tiên sinh hợp tác vói nhau không có ngượng ngùng sao?” câu hỏi của phóng viên cho dù có bị che lấp thì cũng sẽ hết lần này đến lần khác hỏi bằng một cách khác.
Nguyễn Ca bình tĩnh nhìn đối phương, đang suy nghĩ làm thế nào để trả lời, Hoắc Triệu giúp cô nói: “mọi người đều là diễn viên chuyên nghiệp, trước mặt việc diễn, thì tất nhiên diễn là quan trọng nhất, sẽ không để tình cảm đời tư ảnh hưởng, còn nữa, theo tôi được biết thì mọi người đem sự việc suy nghĩ quá phức tạp rồi, thật ra mọi chuyện đều vô cùng đơn giản.”
Hoắc Triệu không nói rõ, nhưng phóng viện đều hiểu rất rõ, Hoắc Triệu muốn nói rằng, Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm không có quan hệ gì với nhau cả.
Dư Thiệu Lâm trừng mắt nhìn qua Hoắc Triệu, rất là “biết ơn lòng tốt của anh” đã giúp đỡ.
Nếu như Hoắc Triệu không phải là đàn anh, Dư Thiệu Lâm phản bát một câu là Hoắc Triệu mật mặt không lối về. Nhưng không được, Hoắc Triệu dù sao cũng là bật tiền bối trong ngành, Dư Thiệu lâm làm như thế quá là không lễ phép.
Nguyễn Ca biết là Hoắc Triệu đnag giúp mình nên rất biết ơn nhìn qua anh.
Hôm nay may nhờ có Hoắc Triệu Nguyễn Ca khống chế được tâm trạng rất tốt. Vấn đề bọn phóng viên đua ra cũng được gaiir quyết rất nhẹ nhàng, cô thậm chí không cần phải nói gì nhiều.
Buổi phỏng vấn kết thúc, thất vọng nhất vẫn là đám phóng viên. Bọn họ rát muốn Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm gây nên chút pháo lửa, nhưng hai người từ đầu đến cuối đều không nói với nhau một câu, đến cả một ánh mắt nhìn nhau cũng không có.
“Hôm nay cảm ơn anh.” Nguyễn Ca rời khỏi khu phỏng vấn, hít một hơi thật sâu vô cùng biết ơn nhìn Hoắc Triệu.
Hoắc Triệu nhìn cô cười gật đầu, xem như chấp nhận lời cảm ơn của Nguyễn Ca: “nên như vậy mà.”
“Sau này có dịp, em mời anh ăn cơm.” Đây là cách Nguyễn Ca cảm tạ.
Trên đời này không có ai là tự nhiên mà phải giúp cô, nhưng người khác đã giúp cô thfi cô nhất định phải cảm ơn.
Có điều trước khi mời Hoắc Triệu ăn cơm, Nguyễn Ca phải mời Vạn Tố Y trước.
Vạn Tố Y không phải một mình đến ăn cơm với Nguyễn Ca mà còn mang theo người nhà- Mạnh Kiều Dịch.
Số lần mà Nguyễn Ca và Mạnh Kiều Dịch gặp nhau đã rất nhiều, sớm đã không thiếu tự nhiên như trước, rất tự nhiên chào hỏi Mnahj Kiều Dịch: “Để Mạnh tổng phải ăn cơm cùng hai người đẹp chắc là nhàm chán lắm nhỉ?”
“Không sao, tôi rất vui.” Mạnh Kiều Dịch mỉm cười, ánh mắt nhìn về Vạn Tố Y nói.
Nguyễn Ca ôm lấy mình, làm một động tác bị lạnh: “Xem ra là em tự mình đi timg hổ.”
Vừa nói Nguyễn Ca đã gọi nhân viên mang thục đơn lại: “sao tự nhiên lại thích ăn món pháp? Tớ nhớ cậu lúc trước đâu có thích ăn.”
“Tớ cũng không biết, mấy hôm nay cứ muốn ăn.” Vạn Tố Y vùa nói, đã mở thực đơn xem.
Cô có chút đói, vội vàng ăn chút gì đó cho no bụng mình.