Ông Xã Hợp Đồng

chương 422

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vẻ mặt kiêu ngạo của Đổng Tiểu Khiết làm cho Nguyễn Ca rất khó kìm chế được mình, cô ấy chuẩn bị ra tay nhưng vẫn bị Vạn Tố Y kéo lại.

"Thôi đi, ngươi tính toán với cô ta làm gì." Tranh tài xong lại mỗi người đi một đường, còn có quan hệ gì cứ?

Nguyễn Ca không cam lòng nhìn Vạn Tố Y, cảm thấy rất khó nuốt được cơn giận này.

Vạn Tố Y cười khẽ an ủi Nguyễn Ca: "Cô ta chưa từng dùng qua sản phẩm của chúng ta, nói như vậy không có ảnh hưởng gì với chúng ta."

Đúng vậy, chưa từng dùng qua đã đánh giá, chẳng qua là không có lửa mà có khói, các cô cần gì phải để ý.

Nguyễn Ca thả Đổng Tiểu Khiết ra, trong lòng thấy thoải mái hơn.

Ánh mắt Đổng Tiểu Khiết nhìn Vạn Tố Y giống như phóng kim, cô ta vốn còn muốn tiếp tục gây chuyện, nhưng Mạnh Kiều Dịch đã tới.

"Em xong chưa vậy vợ?" Mạnh Kiều Dịch vén rèm lên cười đi đến.

Thấy Mạnh Kiều Dịch qua, Đổng Tiểu Khiết lập tức sợ hãi, trở lại vị trí của mình thu dọn đồ đạc, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó.

Nguyễn Ca nhìn bóng lưng của Đổng Tiểu Khiết mắng nhiếc: "Tôi còn tưởng rằng lá gan lớn thế nào cơ, hóa ra cũng có người sợ."

"Hả?" Mạnh Kiều Dịch không hiểu rõ Nguyễn Ca có ý gì.

Nguyễn Ca liếc nhìn về phía Vạn Tố Y, Vạn Tố Y bất lực cười, Nguyễn Ca lắc đầu, trả lời Mạnh Kiều Dịch: "Không có chuyện gì, tùy tiện than thở vài câu thôi."

"Chúng ta cũng về đi." Lúc này, Vạn Tố Y chủ động mở miệng.

"Các người đi trước, tôi còn có việc ở đài truyền hình này." Nguyễn Ca nói, cũng không cho Vạn Tố Y thu dọn đồ đạc, lên tiếng: "Đợi lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý thu dọn là được rồi, cô nhanh về nghỉ ngơi đi."

Hôm nay Vạn Tố Y vất vả một ngày, rõ ràng trông rất mệt mỏi. Nguyễn Ca không đành lòng lại để cho cô lãng phí thời gian vào chuyện không đâu.

Hôm nay Vạn Tố Y quả thật tương đối mệt, sau khi ngồi lên xe của Mạnh Kiều Dịch, cơn buồn ngủ liền tới tập kích.

Mạnh Kiều Dịch lái xe đưa Vạn Tố Y trở về, dọc đường đi cô đều choáng váng nặng nề, rất buồn ngủ.

Khi về đến nơi, Mạnh Kiều Dịch đỗ xe rất êm. Nhưng Vạn Tố Y vẫn tỉnh lại.

Vạn Tố Y xoa trán của mình, ánh mắt mệt mỏi híp lại nhìn ra ngoài cửa xe: "Đã đến sao?"

"Đến rồi." Mạnh Kiều Dịch rất ân cần lên tiếng.

Mạnh Kiều Dịch thay cô mở cửa xe, rất ân cần đỡ lấy tay cô.

Cơ thể Vạn Tố Y đã bắt đầu nặng nề, rất gian nan thò người ra khỏi xe, mượn cánh tay cường tráng của Mạnh Kiều Dịch mới ra được ngoài.

"Em có khỏe không?" Mạnh Kiều Dịch chú ý tới Vạn Tố Y, không nhịn được quan tâm mở miệng hỏi.

Vạn Tố Y khẽ gật đầu: "Vẫn còn tốt."

"Em lên tầng ngủ một lát đi." Mạnh Kiều Dịch nghĩ đến cảnh vừa rồi khi cô ngủ ở trên xe thì biết là cô mệt.

Vạn Tố Y thả tay Mạnh Kiều Dịch ra và đi vào phòng khách, lười biếng duỗi thắt lưng: "Thật may, không quá mệt."

Nói chính xác là vừa rồi có hơi mệt, nhưng ngủ một lúc cũng không uổng công, bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.

Vạn Tố Y vừa ngồi ở trên sô pha thì cơ thể run rẩy, lập tức bật cười: "Con cũng biết đến nhà rồi à?"

Mạnh Kiều Dịch đi tới đặt đầu ở trên bụng của Vạn Tố Y, rất nhanh đã bị tiếng cười của Vạn Tố Y lây nhiễm: "Nhóc con này."

Đúng là một nhân vật lợi hại, còn chưa biết nói, nhưng đã học cách trao đổi cùng cha mẹ, đây cũng tính là vô cùng bản lĩnh rồi.

Vạn Tố Y ngồi hơi khó chịu nên nằm xuống sô pha, ánh mát lặng lẽ cười nhìn Mạnh Kiều Dịch và con giao lưu.

Cho dù chỉ là một ít động tĩnh nhỏ, nụ cười trên mặt Vạn Tố Y cũng không giảm. Cảnh tượng lúc này lại giống như một bức tranh với một nhà ba người cùng xuất hiện vậy.

So với lúc này, thắng lợi do trận thi đấu mang đến hình như cũng không tính là gì cả. Giờ phút này còn tốt hơn là giành thắng lợi khi thi đấu.

Bây giờ Vạn Tố Y chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm của mình, về phần kết quả thi đấu cuối cùng thế nào, cô căn bản không quan tâm.

Cô không quan tâm, nhưng có người lại quan tâm.

Cục diện bây giờ càng lúc càng bất lợi cho Đổng Tiểu Khiết, Đổng Tiểu Khiết hơi hoảng loạn. Cô ta gọi điện thoại cho Lý Nhược Hàm, nhiều lần xác nhận tin tức của Lý Nhược Hàm: "Bí mật của Vạn Tố Y mà cô nói cho tôi biết, thật sự có tác dụng chứ?"

"Có tác dụng không, cô thử một lần chẳng phải sẽ biết à?" Lý Nhược Hàm chậm rãi nói. Cho dù cô ta muốn làm Vạn Tố Y xấu mặt, nhưng không thể sốt ruột, cô ta tin tưởng, người trước mắt này còn sốt ruột hơn mình rất nhiều.

"Vậy bây giờ tôi ra tay thì sao?" Đổng Tiểu Khiết hỏi với vẻ không chắc chắn.

"Đây là sự lựa chọn của cô, cô muốn ra tay lúc nào cũng là do cô quyết định, nhưng... tôi cho rằng bây giờ hơi sớm, bây giờ công bố ra chắc sẽ không tạo được một đòn trí mạng đối với cô ta." Lý Nhược Hàm cũng không nói gì rõ ràng, nhưng cái gì cũng nói cho Đổng Tiểu Khiết nghe.

Đổng Tiểu Khiết nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ về lời Lý Nhược Hàm nói.

Lý Nhược Hàm nói cũng có lý, nếu như bây giờ công bố thì Vạn Tố Y vẫn có thời gian chuẩn bị trong mấy vòng thi đấu, nhưng nếu như ở vòng cuối cùng... Vạn Tố Y sẽ không có cơ hội nào, phần thắng của cô ta cũng có thể lớn hơn.

"Tôi biết rồi." Đổng Tiểu Khiết lập tức thấy yên lòng, cúp điện thoại.

Lúc này, Nguyễn Ca vẫn đang ở hiện trường thi đấu.

Thời gian trước, tổ đạo diễn chuẩn bị mở một tiết mục mới, muốn mời Nguyễn Ca tham gia.

Mức độ hut fan của Nguyễn Ca vừa khôi phục, tổ đạo diễn vẫn rất coi trọng điều này.

Nhưng gần đây lịch trình của Nguyễn Ca rất đầy, cũng không có thời gian trống cho tiết mục, nhưng cô cũng không nói chắc, sau khi trò chuyện cẩn thận về tiết mục thì cho đạo diễn điện thoại người đại diện của mình: "Có thể tìm được thời gian trống hay không thì tôi còn chưa xác định, gần đây quả thật rất bận, tất cả công việc vẫn làm phiền anh liên hệ với người đại diện của tôi."

Nói xong, Nguyễn Ca chào tổ chương trình liền đi.

Nguyễn Ca ra khỏi đài truyền hình đã thấy có một chiếc Lamborghini đầy phong cách đang đỗ ngoài cửa, Dư Thiệu Lâm đứng dựa bên cạnh xe.

Cô ấy thấy Dư Thiệu Lâm thì thầm may mắn vì bây giờ đang là buổi tối, cũng không có người nào đi ngang qua. Nếu để cho người ta nhìn thấy Dư Thiệu Lâm và cô ấy cùng xuất hiện một chỗ, còn không biết sẽ gây ra sóng gió gì nữa.

"Anh tới đây làm gì? Tôi cho anh biết, tôi nợ anh đã trả sạch, anh không nên uy hiếp gì nữa." Nguyễn Ca lùi lại một bước, duy trì phạm vi an toàn tuyệt đối với Dư Thiệu Lâm, thật đúng là không muốn để lại cho hắn thêm một bước nào.

Dư Thiệu Lâm có phần thất vọng cười lạnh: "Sao em lại ghét anh như vậy?"

"Con người anh thật kỳ lạ, tại sao tôi phải thích anh chứ?" Nguyễn Ca nói rõ ràng ý định phân chia giữa mình và Dư Thiệu Lâm.

"Nhưng trước kia em thích anh mà." Dư Thiệu Lâm cãi lại.

Nguyễn Ca liếc mắt nhìn hắn, có vẻ rất khinh miệt: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Anh coi như khi đó tôi còn chưa mọc mắt đi."

Dư Thiệu Lâm không cảm thấy tổn thương trước lời Nguyễn Ca nói, vẫn mỉm cười: "Em cái gì cũng tốt, nhưng có đôi nói chuyện quá độc, làm người ta không chống đỡ nổi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio