Mạnh Kiều Dịch tựa bên cửa nhìn cô đi giày, cười mà trêu cô: “em không có bên sao anh ngủ được?”
“Sao không ngủ được? Em đâu phải thuốc an thần của anh đâu. Với cả em chỉ ra ngoài cửa gặp anh ta thôi mà.” Vạn Tố Y đi xong giày rồi đứng dậy, nhưng chưa vội đi ra ngoài mà đứng đó đùa lại Mạnh Kiều Dịch.
“Anh không phải là không yên tâm về em mà là không yên tâm tên Lương Dần đo, dù là ở ngay ngoài cửa anh cũng vẫn lo.” Mạnh Kiều Dịch nói thẳng, anh không muốn giấu giếm cảm xúc với Vạn Tố Y
Anh thực sự không thích Lương Dần, con người hắn ta có hai mặt. Anh không hy vọng Vạn Tố Y bị Lương Dần bắt nạt, dù là bằng lời nói cũng không được.
Vạn Tố Y cười rồi bước đến bên anh, đặt lên má anh nụ hôn, mà nựng: “đừng lo lắng quá nha, anh ta mà nói gì quá đáng em sẽ đáp trả lại.”
“Nếu như là lời tán tỉnh thì sao?” Mạnh Kiều Dịch cho rằng nắn ta rất có khả năng mượn cớ có rượu trong người mà nói gì đó với Y Y của anh.
Vạn Tố Y là báu vật trên tay Mạnh Kiều Dịch, anh đối với cô không phải là khát vọng sở hữu, nhưng khát khao bảo vệ cô lại rất mạnh mẽ. Cô ở cùng ai, anh cũng luôn lo lắng cô bị họ bắt nạt.
Vạn Tố Y hình như nghe ra men chua của sự ghen trong lời nói của Mạnh Kiều Dịch, không nhịn được cười thành tiếng, cánh tay đang vòng lấy tay anh có phần chặt hơn, khẽ ngước lên trán chạm vào trán anh nói: “Nói về tán tỉnh thì làm gì có ai có thể vượt qua Mạnh tiên sinh chứ, em miễn dịch với lời tán tỉnh của những người khác rồi”
Mạnh Kiều Dịch ôm lấy eo cô, cảm xúc vừa nãy được lời nói của cô chữa lành, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Vạn Tố Y nói xong vẫn không quên nhấn mạnh với anh: “với cả, em chỉ đi gặp Kha Kha thôi.”
Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch, trong lúc cô vẫn đang chờ Mạnh Kiều Dịch xác nhận thì anh buông vong eo cô rồi nói: “đi sớm về sớm nha. Nếu nửa tiếng nữa em không quay về anh chắc chắn sẽ đi tìm tên đó tính sổ.”
Anh biết là trong trường hợp như này mà đi cùng cô thì cũng không tốt cho lắm.
Vạn Tố Y bị lời nói của Mạnh Kiều Dịch khiến cho buồn cười, cô đồng ý với anh rồi đi ra cửa.
Lúc này đã rất muộn rồi, Vạn Tố Y đi ra khỏi Hải Viên, lúc nhìn thấy chiếc xe đỗ bên ngoài, Kha Kha đã nhìn thấy cô mà từ trong xe chạy ra phía cô.
“Mẹ bé ơi! Mẹ bé!....” Kha Kha kích động chạy về phái Vạn Tố Y, vừa chạy vừa vẫy tay với cô.
Vạn Tố Y nhìn thấy Kha Kha, nụ cười trên gương mặt càng dịu dàng hơn: “Kha Kha, dạo này con khoẻ không?”
“Con đi học đều đặn đúng giờ lắm, nhưng con rất nhớ mẹ bé.” Kha Kha ôm lấy đùi cô, nụ cười trên gương mặt non nớt khiến cô không nỡ lòng lên tiếng ngắt lời”
Vạn Tố Y khom người nói với Kha Kha: “ mẹ hứa với con rồi, sẽ lại đến thăm con mà, không phải lo nhé”
Kha Kha vui vẻ gật đầu, nhưng sự vui vẻ của cô bé nghe chừng không mấy chân thật, chỉ là cô bé vội vàng đáp trả lời Vạn Tố Y chứ chưa chắc đã biết cô đang nói gì.
Nhìn bộ dạng lúc này của Kha Kha, Vạn Tố Y bắt đầu không rõ cô dành nhiều tình cảm cho Kha Kha là đúng hay sai.
Vạn Tố Y có thể cảm nhận được Kha Kha rất thích cô, thậm chí hơn cả người nha họ Lương, kể cả Lương Dần. Nhưng Vạn Tố Y vốn dĩ không phải người thân của cô bé, trước sau gì cô cũng phải đi, cô không thể dắt theo Kha Kha, thậm chí là phải cắt đứt mối quan hệ với cô bé. Giữa họ cuối cùng cũng không thể liên lạc thường xuyên.
Tỉnh cảm mấy năm nay giữa hay người, không chỉ Kha Kha khó cắt đứt mà cả Vạn Tố Y cũng vậy, cô đối tốt với Kha Kha, rốt cuộc cũng khó lòng rời xa cô bé.
Gặp được Vạn Tố Y, Kha Kha bắm chặt lấy cô, nói chuyện không ngừng. Kha Kha dường như sợ rằng nếu cô bé ngừng lại, vạn Tố Y sẽ biến mất.
Vạn Tố Y đối với Kha Kha không khác trước là mấy, cô vẫn luôn im lặng lắng nghe cô bé nói chuyện, thi thoảng vuốt lên tóc cô bé như cổ vũ.
Kha Kha lần này gặp Vạn Tố Y rất thích làm nũng, cứ được lúc lại tiến đến đòi Vạn Tố Y ôm, Vạn Tố Y cũng bằng lòng.
Cô ôm cô bé một lúc, chỉ mấy phút sau, Kha Kha đã ngủ say trong lòng cô.
Một đứa trẻ con phải thức khuya dậy sớm cùng người lớn. Cô bé bình thường cũng có ngủ trưa, nhưng hôm nay là hôn lễ nên chắc chắn không ngủ. Buổi tối bình thường Kha Kha giờ đã đi ngủ, bây giờ đã là rưỡi rồi mới đi ngủ. Cô bé luôn phấn khích vì sắp được gặp Vạn Tố Y, trong lúc nói chuyện với cô, rốt cuộc cũng không chịu được mà ngủ thiếp đi.
Cô bế Kha Kha, không nhìn Lương Dần, nhưng cô biết Lương Dần đang nhìn cô, cô nói nhỏ: “anh đưa Kha Kha về đi, cho con bé ngủ một giấc đàng hoàng”
Lương Dần im lặng hồi lâu không nói gì chỉ nhìn Vạn Tố Y, rồi nói một câu: “ thực ra, em thật sự giống mẹ ruột con bé”
Vạn Tố Y ở nhà Lương Dần bốn năm ròng, đã rất hiểu tính cách con bé. Cô lại đối rất tốt với con bé nên Kha Kha luôn dựa vào cô.
Trước đây, Vạn Tố Y đối tốt với Kha Kha, Lương Dần không nhìn ra, có thể là anh ta sàng lọc đoạn này để làm ngơ.
Nhưng hôm nay, Lương Dần rốt cuộc cũng nhìn ra tình cảm của Vạn Tố Y dành cho Kha Kha. Anh ta bỗng loé lên ý nghĩ, giá như hồi đó không li hôn thì tốt biết mấy.
Vạn Tố Y không hiểu câu nói hồi nãy của Lương Dần, cô khẽ cười nơi khoé miệng: “ cho dù có thân đến mấy cũng không sánh bằng mẹ ruột được. Kha Kha rất mẫn cảm, bình thường anh nên thường xuyên khen cô bé, ít trách mắng đụng độ, nếu là đồ ăn con bé không thích ăn đừng ép buộc, cho con bé ăn thứ mình thích trước rồi sẽ ngoan ngoãn ăn món không thích...”
Hồi li hôn vì rời đi qua vội vàng, có nhiều chuyện không kịp dặn dò Lương Dần, vừa may hôm nay có cơ hội, cô nói với Lương Dần vài thói quen của Kha Kha.
Lương Dần có vẻ nghe không nhập tâm, nhưng cũng gật đầu, tỏ ra những điều vừa nãy đều nhớ kỹ rồi.
“Tố Y, ba năm nay dù chỉ nói về Kha Kha, anh nợ em cũng đủ nhiều rồi” Lương Dần lần đầu tiên nói nhẹ nhàng với Vạn Tố Y, trong lời nói như chứa đựng sự thương hại.
Lời anh ta nói nếu như là Vạn Tố Y của nửa năm trước chắc chắn sẽ cảm động đến mức hồ đồ. Cho rằng công sức mình bỏ ra cuối cùng cũng không lãng phí. Nhưng bây giờ, hai người họ không còn mối liên hệ nào nữa, Lương Dần mới thừa nhận nỗ lực ngày trước của cô, thật đúng là nực cười.
Vạn Tố Y xác nhận Kha Kha đã ngủ say, không bị đánh thức nữa, liền bế cô bé đặt lên ghế sau xe, nói một câu như không muốn nói chuyện với Lương Dần: “tôi về đây”
“Tố Y, anh có chuyện muốn nói với em”. Lương Dần kịp thời gọi cô lại.
Vạn Tố Y đu gì cũng đến rồi, Lương Dần muốn nói gì cô cũng muốn nghe xem.
“Em quen Dương chi Thuỷ à?” Lương Dần bỗng mở miệng hỏi Vạn Tố Y, đáy mắt đầy sự thăm dò.