Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

quyển 2 chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng Ross vốn nghĩ rằng một khi Mạc Bảo Bối cởi váy ra, anh sẽ lập tức lấy tốc độ nhanh nhất ngăn hành động của Mạc Bảo Bối lại. Nhưng nghĩ thì nghĩ, thật ra thì cuối cùng phản ứng của Ross chỉ là gắt gao nhìn Mạc Bảo Bối, sau đó nhìn Mạc Bảo Bối cởi váy xuống, ánh mắt từ từ chuyển thành màu lục rất sâu, nhiệt độ bắt đầu từ từ lên cao, đôi môi bắt đầu nóng lên.

Một tay Mạc Bảo Bối bắt lấy thắt lưng Ross, lại dùng lực, kéo Ross gần lại trước chân, sau đó giống như một con mèo dán lên, mắt chăm chú nhìn Ross chằm chằm, tiếp đó thấy được dục vọng đang thiêu đốt từ trong mắt Ross.

- Có muốn em cởi cả thứ này xuống không, anh nghiên cứu thêm một chút bộ ngực của ai tương đối phù hợp với cấu trúc cơ thể con người và vẻ đẹp hơn? - Mạc Bảo Bối chỉ vào áo ngực mặc trên người nói, nói xong lại liếm môi một cái, phát ra âm thanh mị hoặc.

Nhớ tới bộ ngực vô cùng lớn của Rebecca đã cảm thấy khoa trương, kinh khủng tựa như bò sửa, không phù hợp chút nào với kết cấu phát triển tự nhiên của con người. (có vụ này nữa ==)

- Uh. - Ross giống như bị mê muội gật đầu một cái, môi có phần khô khan.

Cơ thể kề sát nhau thật chặt, nổi lên phản ứng sinh lý, Mạc Bảo Bối cảm thấy bụng mình cũng bắt đầu nóng rực lên.

- Vậy anh nói trước đi, của ai đẹp hơn? - Mạc Bảo Bối dũ dỗ Ross, một tay vuốt lồng ngực rắn chắc của Ross, một tay vuốt áo ngực, lê chậm trên dưới.

- Bảo Bối của anh là cô gái đẹp mắt nhất xinh đẹp nhất trên thế giới. - Ross lập tức cho đánh giá cao nhất, mặc dù câu trả lời đó của anh có chút xíu nông cạn cộng thêm dung tục.

- Vậy sao? Nếu như đã biết đáp án, vậy thì ăn cơm đi, em đói bụng. - Mạc Bảo Bối nghe xong rồi, lập tức vui mừng trở lại, cùng lúc đó cũng nhanh chóng rời khỏi cơ thể Ross, tiếp theo mặc váy vào lần nữa ngay trước mặt Ross. Ross thất bại nhìn Mạc Bảo Bối, bên trong đôi mắt tràn đầy đáng thương và cầu xin.

Mạc Bảo Bối chịu đựng không nổi ánh mắt trần trụi, nóng hừng hực này của Ross, bất đắc dĩ đổ một chén nước sôi để nguội nước lớn tới.

- Thật ra thì cái đầu anh lớn hơn em, bản lĩnh anh cũng tốt hơn em, hoàn toàn có thể Bá Vương ngạnh thượng cung (ý là cưỡng bức), dù sao em có phản kháng thế nào cuối cùng vẫn chạy không thoát móng vuốt của anh. Chẳng qua tinh thần bất khuất không buông tha trong con người em vẫn là rất đáng được khâm phục. Một khi tìm được cơ hội sẽ phản kháng đến cùng hơn nữa thấy chết không sờn, cho nên tốt nhất là anh lấy một sợi dây thừng trói chặt tay chân của em để ngừa ngộ nhỡ. Nhưng anh nhớ phải dùng chút kỷ xảo, anh cũng thấy em cành vàng lá ngọc da mịn thịt mềm, không cẩn thận sẽ lưu lại vết sẹo, nếu không cẩn thận bị lão tử của em thấy được, ông ấy nhất định sẽ mang theo thuộc hạ cũ tiến công vây quét anh, đến lúc đó. . . . . . - Mạc Bảo Bối ríu ra ríu rít nói một tràng lớn, chính giữa không chừa bất kỳ một chút xíu khe hở cho Ross có cơ hội nói tiếp.

Sau khi Ross chăm chú nghe xong, từ từ cúi đầu.

- Tốc độ nói quá nhanh, không có nghe rõ, chỉ là đại khái nghe được kế tiếp anh phải làm sao rồi. – Giọng Ross buồn buồn truyền đến, bộ dạng nghe không còn sức sống.

Toàn thân Mạc Bảo Bối cứng ngắc, đây chính là ngữ điệu cô hao tổn tâm cơ nửa là uy hiếp, nửa là đe dọa, hơn nữa rất thành công đạt được hiệu quả liên tiếp, nhưng Ross vậy mà không hoàn toàn nghe hiểu hết. . . . . . thất bại trời thất bại.

Xem ra, về sau nói chuyện với Ross không thể dùng tốc độ nói nhanh thế này mà nói rồi, một chiêu khí thế áp bức và ngữ điệu người gây sự này chỉ thích hợp cho người Trung Quốc thôi.

Chờ khi Mạc Bảo Bối tự kiểm điểm lại vấn đề bản thân xong ngẩng đầu lên, Ross đã xoay người lại, đi vào phòng tắm rồi.

. . . . . .

Sáng sớm chủ nhật.

Ánh nắng mặt trời phản chiếu trên vách tường, đồng thời cũng chiếu vào người trên giường.

Nhà Ross khắp nơi đều là sản phẩm công nghệ cao, cửa sổ thủy tinh mỗi căn phòng toàn bộ đều là thiết kế áp dụng tự động hóa năng lượng mặt trời, vào ban ngày có thể hấp thu tia tử ngoại làm năng lượng, thiết kế cảm ứng khí khi cảm nhận được nhiệt độ nhất định thì cửa sổ và rèm cửa sổ sẽ tự động mở ra, để ánh mặt trời chiếu vào trong căn phòng.

Đã ở một tuần lễ rồi, Mạc Bảo Bối vẫn không thể thích ứng sáng dậy sớm vậy.

Đưa tay cầm đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường lên, cây kim chỉ lên trên biểu hiện đúng chín giờ sáng.

Choáng quá, thật đúng là một giây cũng không kém mà. Trong lòng Mạc Bảo Bối âm thầm mắng một câu, sau đó khổ sở kéo mền che đầu lại, ngăn cản phản chiếu của ánh mặt trời, tiếp theo đó ngủ nướng.

Mười lăm phút sau, Mạc Bảo Bối cảm thấy cơ thể mình lay chuyển một hồi.

- Con sâu lười nhỏ, còn chưa chịu rời giường, sắp muộn rồi đấy - Ross ôm Mạc Bảo Bối nói bên tai cô. Mạc Bảo Bối hoàn toàn không để ý tới lời nói của Ross, chuyển phương hướng, tìm vị trí thoải mái trên hõm vai Ross, tiếp tục nhắm mắt.

- Rời giường rồi, hẹn đi đánh gofl, không phải Bảo Bối của chúng ta không thích bị trễ nhất sao? - Ross tiếp tục nói ở bên tai Mạc Bảo Bối.

Mắt Mạc Bảo Bối không mở ra, nhưng trong lòng lại hung hăng khinh bỉ một tiếng với Ross. Ai hẹn đánh gofl chứ, cô hoàn toàn không thích có được không, là ai đó hẹn bạn bè rồi nhất định muốn đưa theo cô có được không? Liên quan gì tới chuyện của cô. Hơn nữa, thật vất vả ra khỏi nhà họ Mạc, có lý do đường hoàng không đi xã giao những bữa tiệc trà chiều của những phu nhân và các cô tiểu thư thục nữ linh tinh gì đó..., bây giờ lại vẫn phải xã giao cùng với Ross, cô không ngốc.

Ross thấy Mạc Bảo Bối không có phản ứng, trực tiếp ôm đi vào trong phòng tắm, sau đó đặt Mạc Bảo Bối trên nắp bồn cầu, chống đỡ tốt. Mạc Bảo Bối còn chưa tỉnh táo cúi gằm đầu, tóc tản mạn trên mặt, cau mày, tâm tình cực kỳ khó chịu nhìn Ross.

Cô cũng không có ý định muốn rời giường, sao lại mang cô vào trong phòng tắm, hơn nữa còn phải ngồ trên nắp bồn cầu mặt.

Người có tức giận khi giận rất đáng sợ, phụ nữ có tức giận khi rời giường càng thêm đáng sợ. Mạc Bảo Bối hạ quyết âm, nhất quyết ở đâu cũng phải ngủ. Trợn mắt nhìn Ross một cái, tiếp đó nhắm mắt lại ngủ.

Ross không hề bị ánh mắt giết người của Mạc Bảo Bối dọa đến. Mấy ngày nay, anh hoàn toàn đắm chìm trong dịu dàng đáng yêu đó của Mạc Bảo Bối, mặc dù biết rõ Bảo Bối của anh biết điều nghe lời như vậy nhất định là có mục đích sau lưng, nhưng anh vẫn thật sự vui mừng.

Cho nên, chút ngăn trở này đối với anh mà nói cốt yếu không phải vấn đề. Nặn xong kem đánh răng đưa cho Mạc Bảo Bối, Ross đi ra ngoài tìm một cây bút, học phương thức từng thấy trước kia đẩy tóc dài Mạc Bảo Bối lên, sau đó xoay tròn vấn lại, cố định trên đỉnh đầu.

Nhìn kiệt tác của mình, Ross vừa mới chuẩn bị ôm cánh tay thưởng thức, kết quả tóc đang cố định tốt sau ba giây đồng hồ chậm rãi tán lạc xuống. Mỉm cười trên mặt Ross trực tiếp xụ xuống, có điều rất nhanh lại bất khuất không bỏ cuộc tiếp tục bới tóc. Đáng tiếc lặp đi lặp lại nhiều lần vẫn tán lạc xuống. Dùng một cây bút bới tóc cần công lực, rất dễ nhận thấy Ross hoàn toàn không có năng lực đó.

Chỉ có điều Ross thông minh nhanh chóng nắm bắt mấu chốt trong thất bại, cuối cùng cũng vấn tóc xong xuôi. Chờ sau khi Ross vấn tóc xong, Mạc Bảo Bối đã sớm đánh răng xong, lại bắt đầu buồn ngủ rồi.

Ross thấy Mạc Bảo Bối buồn ngủ cũng không gọi tỉnh, bản thân nắm lấy cơ hội làm giúp Mạc Bảo Bối chút ít chuyện cảm động cảm động cô.

Cầm khăn lông nóng lên rửa mặt, bước tiếp chính là dùng sữa rửa mặt. Ross cười đắc ý, để đầu thấp nhỏ của Mạc Bảo Bối tựa lên người mình, sau đó tìm sữa rửa mặt, bắt đầu công tác vĩ đại của anh.

Trong mơ mơ màng màng Mạc Bảo Bối cảm thấy trên mặt có một tầng cảm giác dầy cộm nặng nề, từ từ tỉnh lại.

Nghi hoặc nhìn gương, Mạc Bảo Bối lập tức đập xuống, cả người kinh hãi.

- Anh biết anh đang làm gì không? – Giọng Mạc Bảo Bối có một chút run rẩy, chỉ vào lồng ngực Ross, chỉ còn lại một đôi mắt không thể tin của còn lộ ra ngoài, bởi vì cả khuôn mặt cô đều bị sữa rửa mặt che phủ rồi, trắng bóc một mảng, giống như mặt nạ.

Chẳng lẽ Ross lại xem không hiểu chữ sao? Này cũng không phải chứ?

- Anh đang giúp em rửa mặt. - Ross trả lời trấn định, mặc dù đã dự liệu được có thể mình vừa tốt bụng làm chuyện xấu rồi.

- Vậy anh biết anh đang bôi cái gì sao? - Mạc Bảo Bối cầm sữa rửa mặt đã trống không, đau lòng đến tâm can run không ngừng. Đây chính là cao cấp sản phẩm đó, đây chính là rất quý đó, vài ngàn mới dùng hai lần, sau đó liền bị Ross lãng phí thế này, không khoan nhượng dùng sữa rửa mặt thành công dụng mặt nạ.

Lòng của Mạc Bảo Bối cũng sắp rỉ máu, đáng tiếc Ross vẫn rất vô tội, vậy nên Mạc Bảo Bối quả thật cũng sắp dùng ánh mắt giết người bắn chết Ross rồi. Không hiểu còn giả hiểu, ai bảo anh không học tập cho tốt tiếng Trung, ‘sữa rửa mặt’ gồm ba chữ cái nha, ‘mặt nạ’ hai chữ, sao lại tính sai chứ trời. Ánh mắt của Mạc Bảo Bối biểu hiện chỉ trích thật sâu .

- Anh biết, sữa rửa mặt, trong phim thật sự diễn như vậy, chẳng lẽ không đúng sao? - Thường có nữ chính bộ mặt trắng trắng hoặc xanh biếc lúc ẩn lúc hiện trước ống kính. Hơn nữa gần đây anh đã rất có nỗ lực học tập tiếng Trung, hơn nữa mục tiêu chính chính là đồ dùng hàng ngày và chữ viết đối thoại hằng ngày, không hề nhìn lầm, chính là ba chữ ‘sữa rửa mặt’.

Ross nghĩ tới, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy tự tin không ít.

Nhìn bộ dạng không biết hối cải của Ross, Mạc Bảo Bối giận đến thiếu chút nữa hộc máu, chọc lồng ngực Ross mắng to:

- Đó là thoa mặt nạ, đạo diễn nào sẽ để diễn viên rửa mặt ở trước màn ảnh chứ, anh cũng không coi quảng cáo TV sao? Suy nghĩ tùy tiện, anh coi kênh truyền hình nào cũng đều có quảng cáo sữa rửa mặt, hơn nữa, bản thân anh không cần sao? Vậy thì anh tự cho là nam nữ bất đồng?

Tên phá của, đúng là tên phá của. Mạc Bảo Bối tức giận tới mức lắc đầu.

- Không phải, anh không có thời gian xem ti vi, cho nên. . . . . . - Ross buồn buồn nói. Từ nhỏ đã tiếp nhận đặc huấn, cho đến sau khi tốt nghiệp trung học anh mới thoát khỏi tổ chức huấn luyện, chân chính trở thành một tên sinh viên bước vào đại học. Nhưng cho dù ngoài mặt trải qua cuộc sống sinh viên bình thường, bí mật có điều anh lại là một thành viên chính trị giấu mặt, sau đó tốt nghiệp xong lại trở thành đặc công, anh hoàn toàn không rảnh đi xem TV gì đó.

- Nhưng em thấy anh rất rãnh rỗi mà, làm sao có thể không có thời gian? - Mạc Bảo Bối sẽ không tin, một hội nghị nói không đi lập tức không đi, hơn nữa mỗi ngày tan sở về nhà đúng giờ, làm sao có thể không có thời gian xem TV.

- Đó là bởi vì có em. - Anh nỗ lực vài chục năm chính là vì không muốn theo gót cha mẹ anh, cố gắng phấn đấu vài chục năm rốt cuộc thoát khỏi bóng tối thân phận, có thể quang minh chánh đại đứng trước mặt người khác đi tới đất nước Trung Quốc anh mơ ước này, mới vừa đến nửa năm anh bận với các loại chuyện xã giao và quốc sự, triệt để bận rộn... Thời gian, chờ đến lúc rốt cuộc anh sắp xếp rõ ràng hết chuyện xong, có thể có thời gian của mình thi biết Mạc Bảo Bối.

Ross khóa thật sâu hai mắt Mạc Bảo Bối lại, thâm tình khẩn thiết nhìn Mạc Bảo Bối. Từng ấy năm tới nay anh đều trải qua một mình, về đến nhà cũng là dáng vẻ lạnh lẽo một thân, cho nên tâm hồn anh cô độc, cho đến khi gặp Mạc Bảo Bối, anh mới bắt đầu thấy trong mắt thứ gọi là ấm áp.

Mặc dù Mạc Bảo Bối thường nổi giận, còn rất thích giận dỗi với anh, nhưng anh thật sự thích Mạc Bảo Bối như vậy. Chỉ cần là việc Mạc Bảo Bối làm, cho dù là dùng sinh mạng trả giá, anh cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio