Chương :
Hôm nay là ngày đi dã ngoại của trường, cũng đồng nghĩa với việc sắp nghỉ tết rồi. Kiều Vy nghĩ nghỉ tết rồi sẽ không gặp Doãn Kiệt một cách thường xuyên, có lẽ sẽ yêu xa tuần nghỉ tết này.
Tối ngày hôm qua Kiều Vy và Doãn Kiệt đã đi mua đồ ăn như lớp bàn bạc thảo luận rồi. Cô và hắn vòng cả một vòng siêu thị, vừa đi Doãn Kiệt không thể ngừng nghịch tóc cô được:
- Này, đừng có nghịch nữa.
Kiều Vy quay sang gắt với Doãn Kiệt, cô đập tay hắn một cái. Không giúp cô lấy đồ thì thôi đi còn nghịch tóc cô, làm phiền cô nữa.
Doãn Kiệt tỏ vẻ vô tội nhìn cô, tay vẫn nghịch tóc cô:
- Ai bảo tóc cậu mượt quá.
Thế này có được gọi là khen không nhỉ, Kiều Vy cũng có chút mủi lòng. Cô không mắng hắn nữa, định qua bên kia lấy xúc xích thì bị Doãn Kiệt kéo lại, tay hắn chỉ chỉ vào môi mình.
- Quên gì à?
Không phải sáng đã hôn rồi sao? Đáng ghét. Kiều Vy kiễng chân lên, môi cô chạm nhẹ môi hắn:
- Được chưa?
Cô cũng không hiểu sao bản thân lại chiều ý Doãn Kiệt quá, như vậy có dễ dãi quá không nhỉ? Mà thôi kệ đi, cô mà không chủ động hôn trước, lát nữa hắn ta hôn cô còn khó coi hơn.
Doãn Kiệt cong môi lên cười, Kiều Vy ngoan quá!
- Tạm chấp nhận được.
- E hèm!
Đột nhiên có một giọng nữ vang lên ở đằng sau khiến cô và Doãn Kiệt giật cả mình. Quay đầu lại thì thấy có một người phụ nữ mang thai đang đứng đằng sau, chị ấy lắc đầu ngán ngẩm:
- Giới trẻ hiện nay lộ liễu thật.
Nghe chị kia nói, Kiều Vy đỏ cả mặt. Cô đập hắn một cái rồi chạy qua bên kia. Chỉ thấy Doãn Kiệt cười cười nói gì đó với chị kia rồi mới bước sang chỗ Kiều Vy cô.
- Cậu nói gì với chị ấy đó?
Thấy chị ấy cũng cười ngượng ngùng nhìn Doãn Kiệt, Kiều Vy không khỏi tò mò. Hắn ta nói gì vậy nhỉ? Doãn Kiệt bèn nở nụ cười, nụ cười đẹp trai mê hồn:
- Tôi nói là chúng ta đã kết hôn và có một đứa con rồi.
Hả? Kết hôn gì, Doãn Kiệt quả là không có liêm sỉ mà. Chuyện như thế cũng bịa ra được để lừa người lớn, Kiều Vy liền lườm hắn một tràng dài:
- Ai thèm làm vợ cậu?
- Ơ hơ?
Doãn Kiệt búng nhẹ chóp mũi của cô rồi thong thả nói tiếp:
- Dù sao sau này cũng là vợ chồng!
Nói xong câu này Doãn Kiệt chợt dừng lại, hắn đang nói gì vậy? Kết hôn là chuyện mà Doãn Kiệt chưa bao giờ nghĩ tới. Kiều Vy thấy hắn đột nhiên im bặt thì cũng hơi tò mò, nhưng cô không nói gì.
Quay trở lại hiện tại, bây giờ tất cả học sinh đều có mặt tại xe của nhà trường. Mỗi lớp ngồi một xe buýt riêng, địa điểm cắm trại khá xa thành phố. Vì thế xe đi từ rất sớm, h sáng tất cả học sinh đã phải có mặt trên xe để xuất phát rồi.
Doãn Kiệt ngồi cạnh Kiều Vy, hắn thấy cô ngáp ngủ có vẻ mệt mỏi bèn chỉ lên vai mình:
- Mệt thì ngủ đi.
- Nhưng mà...sợ cậu sẽ mỏi vai.
- Không sao? Ngủ đi.
Doãn Kiệt nhoẻn miệng cười, không quên cốc nhẹ đầu cô một cái. Cô vui vẻ không thèm tính toán cái cốc đầu kia, nhanh chóng gục đầu xuống vai hắn. Bờ vai hắn thật rộng và ấm áp, cô đã ngủ rất ngon.
Doãn Kiệt suốt dọc đường ngắm nhìn Kiều Vy, lúc cô ngủ cũng rất đáng yêu đó chứ? Sau đó hắn cầm điện thoại lên chơi game, bật tiếng nhỏ nhất để không làm ồn đến giấc ngủ của cô.
Xe buýt đi mấy tiếng đồng hồ trong màn đêm, đến nơi thì trời cũng đã sáng. Lúc này khoảng rưỡi sáng rồi. Doãn Kiệt không nỡ đánh thức cô dậy, bèn ngồi ngắm cô thêm chút nữa. Cả lớp đã xuống xe hết rồi, cả Trần Ly và Phương Hạ cũng xuống nốt để tạo không gian riêng cho Doãn Kiệt và Kiều Vy.
phút sau, Kiều Vy mới tỉnh. Cô ngơ ngác dụi mắt nhìn Doãn Kiệt, sau đó liếc nhìn xung quanh xe buýt.
- Mọi người đâu hết rồi?
Doãn Kiệt mỉm cười và đỡ cô dậy:
- Chúng ta tới nơi được hơn phút rồi đó.
Nụ cười của hắn rõ là đểu mà, cô ghét nụ cười này quá.
- Thế sao cậu không gọi tớ dậy?
- Cậu ngủ say quá, không nỡ gọi.
Kiều Vy bĩu môi nhìn hắn, cô định xuống xe thì lập tức bị hắn kéo lại. Doãn Kiệt kéo cô lại gần sát mình, tay chỉ chỉ lên môi.
- Quên gì rồi à?
Kiều Vy đành nhắm mắt ghé vào môi hắn hôn nhẹ một cái. Suốt ngày chỉ biết nghĩ đến mấy cái việc này thôi à? Doãn Kiệt lúc này cảm thấy hài lòng nên mới chịu buông tay cô ra. Sau đó cả hai đi lấy đồ rồi cũng xuống xe như các học sinh khác. Lúc này lớp của Kiều Vy cô đang tập trung cắm trại.