()
Nghe lời dụ dỗ của Doãn Kiệt, Kiều Vy xấu hổ gật đầu.
- Ừm...
Doãn Kiệt vui vẻ, nhẹ nhàng di chuyển trong cô, bàn tay hư hỏng xoa nắn khắp cơ thể mềm mại của cô, khiến cho cả cơ thể cô nóng bừng lên.
Hai má cô hơi ửng hồng, cô liên tục thở dốc khiến cho Doãn Kiệt điên loạn, hắn lại cúi xuống ngậm lấy bờ môi cô, mút mát từng chút một. Kiều Vy bị Doãn Kiệt hôn cho tới tê dại, cùng với bên dưới vẫn tiếp tục luận động mạnh mẽ khiến cho cả cơ thể cô mềm nhũn không có chút sức lực. Lúc này Doãn Kiệt vẫn tiếp tục ham muốn cô, hết tư thế này rồi lại sang tư thế khác. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc phối hợp theo hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Suốt cả đêm, cô và hắn ân ái, quấn quýt bên nhau không rời. Cho tới khi Doãn Kiệt chịu dừng lại, hắn ôm cô vào trong lòng. Hai mắt cô lim dim, cô rất mệt và muốn đi ngủ nhưng không sao ngủ được vì cả cơ thể cô đau nhức. Cô liền thì thào bên tai hắn:
- Doãn Kiệt, có phải tớ xấu xí lắm không? Vậy nên cậu mới chán tớ và muốn chia tay với tớ?
Cô ấm ức vô cùng, nói chán là chán, nói chia tay là chia tay sao?
Doãn Kiệt vô thức ôm cô thật chặt, hắn thủ thỉ:
- Không! - Hắn trả lời một cách mơ hồ, mông lung.
- Không là sao? - Kiều Vy muốn nghe rõ câu trả lời từ hắn, cô không thích mập mờ.
Doãn Kiệt lại cúi xuống hôn nhẹ trán cô, cô liền nhắm mắt lại như một phản xạ tự nhiên. Một nụ hôn ngọt ngào, như thể là một cặp vợ chồng hạnh phúc vào đêm tân hôn.
- Ngủ đi, đồ ngốc!
Doãn Kiệt không muốn trả lời thêm gì nữa, chuyện đó hắn vẫn quyết định sẽ giấu trong lòng và không nói ra cho cô biết. Hắn vẫn rất lo sợ một ngày nào đó cô sẽ biết chuyện.
Thấy hắn né tránh không muốn trả lời, đôi mắt cô đượm buồn, cô không hỏi nữa. Nhắm mắt vào đi ngủ, cô lại cảm nhận được nước mắt mình đang trào ra, ướt một mảng ở gối.
"Tớ yêu cậu nhiều lắm."
Quyết định đêm nay trao lần đầu tiên cho hắn, cô biết là mình đã hoàn toàn sai rồi. Nhưng cô lại không muốn quay đầu lại, cô muốn bất chấp sai trong cuộc tình này. Cho dù cô biết chắc chắn sau này mình sẽ phải hối hận.
Ngày hôm sau...
Khi Kiều Vy tỉnh dậy, Doãn Kiệt đã không còn nằm bên cạnh cô nữa. Hắn ta đã sớm đi rồi. Kiều Vy buồn bã ngồi dậy, cô nhìn xuống ga giường dính một mảng đỏ. Lần đầu của cô, lần đầu của cô cứ thế mà mất.
Tinh...tinh...
Đang mải suy nghĩ mông lung thì chuông điện thoại cô vang lên, cô liền với lấy điện thoại và nghe máy. Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng nói lo lắng của Phương Hạ:
- Vy, cậu đang ở đâu vậy? Gọi mãi cho cậu không được, tớ lo chết mất.
Kiều Vy sực nhớ ra là hôm qua lúc cô rời khỏi, nhóm Trần Ly và Phương Hạ không hề hay biết gì. Cũng may là không ai biết chuyện đêm qua cô cùng với Doãn Kiệt...
- A, tớ ngủ quên mất.
- Giờ cậu đang ở đâu đó? - Phương Hạ đầy nghi hoặc hỏi.
- Tớ...tớ đang ở kí túc của trường... - Kiều Vy hoảng quá liền nói dối Phương Hạ, cô tự nghĩ lần này mình toang thật rồi. Nhỡ Phương Hạ đang ở kí túc thì...
Cô cũng không dám nghĩ tới hậu quả của việc đó nữa.
- Ừm, vậy là tớ yên tâm rồi. - Phương Hạ thở phào nhẹ nhõm. - Tớ đang cùng Trần Ly tới trung tâm mua sắm mua đồ nè, có lẽ trưa mới về được. Cậu nhớ phải ăn uống đầy đủ nhá.
- Được rồi được rồi, tớ biết mà, tắt máy đây nha. - May quá, hai người bạn của cô không có ở trường.
- Ok, bye bye.
Phương Hạ đã tắt điện thoại rồi, Kiều Vy cũng nhanh chóng mặc quần áo vào rồi rời khỏi bar. Lúc đang vội vã chạy thục mạng về trường thì cô bị va vào Dexter.
- A, xin lỗi nha, tôi đang vội.