"Xin chào...Tớ tên Quốc Khang."
"Này, bài toán dễ vậy cậu không biết giải à? Nào, tớ giúp cậu."
"Nước đây, mua cho cậu đấy."
"Hmm...Trông tớ khó gần lắm hả? Có thấy tớ tốt với cậu không?"
"Khoan đã..khoan đã..Váy cậu bẩn kìa.
Mặc tạm áo khoác tớ vào đi."
"Mau tập trung, cô giáo nhìn cậu nhiều lần rồi đấy."
"Được được, chiều theo cậu."
"Mấy hôm nay, tớ rất lo cho cậu."
"Uyên Uyên!"
"Uyên Uyên, chúng ta quen biết nhau không phải ngày một ngày hai."
"Nếu trong lòng cậu còn người bạn này, cậu phải nói sự thật tớ nghe.
Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tớ sẽ cùng cậu đối mặt.
Được không?"
"Uyên Uyên! Xin lỗi, mình hại cậu rồi!"
Vào lúc cô khốn khổ nhất, người đó đều xuất hiện.
Kể cả khi rơi vào nguy hiểm cận kề, người đó ngốc nghếch hối tiếc nói lời xin lỗi vì không thể thực hiện lời hứa với cô.
Người đó trước sau đều suy nghĩ vì cô, tận lực vì cô.
Để kết cục cuối cùng nhận lấy, cô hại cậu ấy.
Uyên Kha đờ đẫn khóc, không kêu gào, không hét lớn.
Cô yên tĩnh khóc một cách thương tâm, hơi thở dồn dập.
Kí ức tựa như thước phim cũ chầm chậm quay trở về.
Bạn nam sinh rụt rè mỉm cười ngại ngùng giới thiệu tên mình.
Ánh mắt dịu dàng luôn động viên cô trước mọi việc hay vài cử chỉ ân cần lúc cô bối rối.
Hình ảnh lần cuối cậu nhẹ nhàng khuyên cô tâm sự chuyện sâu kín trong lòng để cùng nhau đối mặt.
Quốc Khang chính là ánh mặt trời của Uyên Kha.
Người bạn đáng quý nhất mà cô trân trọng.
Sau này, có lẽ...không thể gặp cậu được nữa.
Một mình Đường Uyên Kha đi bộ từ trường về tòa thành.
Mặt trời đã lên cao, hai bên đường không có nổi một bóng cây che mát.
Nhìn từ xa, tòa thành cổ xưa sừng sững đứng đầy rùng rợn.
Nơi đó Uyên Kha mười một tuổi từng xem như lâu đài trong truyện cổ tích.
Nhưng bây giờ, cô chỉ thấy đây là chiếc lồng sắt được ngụy trang bằng vẻ đẹp hào nhoáng bên ngoài.
Chiếc lồng sắt này đi vào thì dễ, đi ra mới khó.
Trần Lệ ngỡ ngàng nhìn Uyên Kha xuất hiện trước cửa lớn.
Liên tiếp mấy tháng qua, cô chủ nhỏ ăn uống thất thường.
Ảnh hưởng từ tâm trạng ưu uất, thân thể cô theo đó cũng gầy sọt đi.
Bà nhìn mà xót cả ruột.
"Tiểu thư, sao người lại về giờ này?" - Bác quản gia dùng khăn sạch giúp cô lau mồ hôi đọng trên trán.
"..." Uyên Kha bỏ mặc lời hỏi thăm từ Trần quản gia.
Chân vô thức hướng về phía tầng trên.
Cô muốn tìm người kia.
Cô phải hỏi xem trái tim ông ta làm bằng thứ gì?
"Kha nhi, con muốn tìm cậu chủ sao? Hôm nay cậu ấy ra ngoài xử lí công việc.
Bữa khác hẵn gặp nhé, được không?" - Trần Lệ giữ tay cô, ngăn Uyên Kha đến gần cánh cửa gỗ kia.
Uyên Kha lần đầu tiên tức giận gạt tay bà quản gia sang một bên, tuyệt vọng lên tiếng: "Xin bác, hãy cho con gặp ông ấy.
Con muốn gặp ông ấy...Nhất định...con phải tìm được ông ta..."
"Đừng làm loạn nữa.bg-ssp-{height:px}
Cậu chủ sẽ không vui nếu con tự ý làm theo ý mình."
"Không! Không!! Con muốn gặp ông ta...Ngay bây giờ.
Bác tránh ra...Con muốn gặp ông ta!"
Cô đẩy cửa xông vào, bất chấp sự can ngăn của Trần Lệ.
Trong thư phòng rộng lớn, Đường Vũ Thuần hờ hững dùng ánh mắt lạnh lẽo thấu tâm người khác nhìn cô.
Trước mặt hắn, Alex đang cúi thấp đầu.
Mặt ông ta đổ đầy mồ hôi, hai tay run run xoắn tít vào nhau vặn vẹo.
Hai người đang nói chuyện thì cô xuất hiện cắt ngang.
Rõ ràng vừa nhìn thấy cô thì Alex có biểu hiện thở phào nhẹ nhõm.
Uyên Kha giữ mình thật tỉnh táo, nghĩ đến Quốc Khang cô càng có thêm dũng khí đối mặt hắn.
Chẳng hề kiêng dè trước khí thế bức người của cha nuôi.
Uyên Kha bước đến đối diện với hắn, cứng ngắt mở miệng: "Cha, chúng ta cần nói chuyện."
Phải nhiều năm về sau, Đường thiếu gia lãnh cảm vẫn nhớ mãi dáng vẻ kiên cường này.
Thiếu nữ chỉ mới mười sáu tuổi ngang nhiên dùng giọng điệu sắc lạnh chất vấn hắn.
Việc mà ngay cả hàng trăm ông trùm giới hắc đạo đều không có gan làm.
E rằng, từ giây phút đó hắn đã bắt đầu bị đánh gục rồi.
Tất nhiên đó là chuyện của sau này.
Nghe thấy lời lẽ không mấy vui vẻ của con gái, Đường Vũ Thuần nhắm mắt cũng nghĩ được Uyên Kha muốn nói về vấn đề gì.
Hắn ra hiệu cho Alex ra ngoài, tập hồ sơ trên tay tùy ý ném xuống bàn.
Nhiều người thường bảo, tam đại gia tộc lớn trên thương trường hay hắc đạo đều không nên đụng độ.
Bọn họ đích thị là cấm kị người người truyền tai nhau.
mặc dù thế lực cả ba gia tộc, ngày càng bành trướng nhưng người ngoài cuộc vẫn biết tình bạn giữa các vị thiếu gia cầm quyền vốn thân thiết.
Bề ngoài người ta nhắc đến Cố tổng - Cố Doãn Ngưng nhã nhặn lịch lãm khiến người gặp người yêu.
Đằng sau họ rỉ tai nhau sợ hãi trước Nam lão đại, trùm buôn bán làm ăn phi pháp tâm tư thâm sâu khó lường.
Còn nói đến người mà kinh hãi người gặp người sợ nhất có lẽ là Đường Vũ Thuần.
Hắn dùng những cách thức tàn độc không ai nghĩ đến để đối phó với kẻ thù, khiến họ phải rơi vào ngưỡng cửa mất đi tất cả bao gồm mạng sống.
Độ thâm hiểm so với Nam lão đại vẫn là cao hơn nhiều bậc - sát hại vô độ, ác độc nham hiểm.
Hắn có thói quen ngồi an nhiên quan sát con mồi, đàn em trung thành nhiều năm theo hắn từng nói: Lúc lão đại yên tĩnh suy ngẫm chính là lúc ngài ấy nguy hiểm nhất.
Rõ ràng hắn đang chờ Uyên Kha mở miệng trước, điệu bộ hệt kẻ cầm quyền tối cao.
Có thể thao túng cả thế giới trong tay.
"Cha! Mọi chuyện xảy ra trong suốt mấy ngày con nghỉ bệnh với Quốc Khang và gia đình cậu ấy.
Tất cả....do cha làm đúng không?"
"..." Đường Vũ Thuần mặt không biểu cảm.
"Người...Điều là người đứng đằng sau thao túng, con nói đúng chứ?!"
Đường Uyên Kha đè nén sao cho giọng mình bình tĩnh nhất.
Cô không muốn mình làm con rùa rụt cổ, hèn nhát sợ sệt.
"Có thưởng ắt phải có phạt.
Ta không truy cứu chuyện con tự ý rời khỏi tòa thành nhưng cũng chưa từng nói sẽ bỏ qua hoàn toàn."
Hắn bắt chéo chân, dửng dưng đáp.
Cô trào dâng cảm giác bị người ta lừa dối, cao giọng chỉ trích: "Người thất hứa, người đã đồng ý với con sẽ tha cho cậu ấy.
Sao người có thể độc ác như vậy? Tại sao??"
Đường Vũ Thuần cao lớn ngồi khuất sau chiếc bàn làm việc cổ điển, nét mặt mơ hồ, rèm cửa sau lưng hắn khẽ lay động: "Độc ác?!"
Hắn chậm rãi nhấn từng chữ một: "Con xem nó quan trọng hơn người cha này?"