“Chu Hoàng Anh? Có phải là thủ trưởng sắt đá hay lên TV kia không? Anh ấy sao có thể làm chuyện đó được”
“Chắc chắn là bị người phụ nữ kia dụ dỗ rồi”
“Chu Hoàng Anh là nam thần của tôi, làm sao nam thần có thể đi chơi gái chứ.
Nếu anh ấy muốn phụ nữ thì đã có không biết bao nhiêu cô gái con nhà giàu chủ động bò lên giường của anh ấy.
Chắc chắn tin tức này là giả, không thì chính là người phụ nữ kia không biết xấu hổ dụ dỗ nam thần, tóm lại là tôi không tin”
Ngay khi tin tức được truyền ra cả đám người đang truyền dịch lần lượt đều trở nên xôn xao với dáng vẻ tràn đầy giận dữ.
Rõ ràng là chuyện của hai người nhưng dư luận lại chỉ nghiêng về một phía, mỗi người đều kích động không thôi.
Dù có bàn tán như ệ cho Chủ thế nào bọn họ cũng đều bảo Hoàng Anh, điều này có thể thấy được uy danh và nổi tiếng của anh.
Rõ ràng thời tiết đang là đầu hè nhưng Lâm Ngọc Linh lại cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô nhìn chăm chăm vào màn hình TV mà bàn tay đang cầm ấm nước nóng hơi run rẩy.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao chuyện ngày hôm đó lại bị phanh phui?
Là ai?
Là ai vụ khống cô như vậy, anh có biết như vậy sẽ hại chết cô không?
“Ý! Sao tôi thấy người phụ nữ này có chút quen mắt hình như đã gặp ở đâu rồi?”
“Hình như là người nhà của bệnh nhân trong viện chúng ta? Khoa nội.
.
”
Một y tá nghỉ ngờ nói một câu rồi bỗng nhiên một tiếng “Rầm” vang lên như thể có chuyện lớn xảy ra phá vỡ bầu không khí ồn ào.
Mọi người bất giác nhìn về nơi phát ra âm thanh thì chỉ nhìn thấy có một ấm nước bị vỡ trên hành lang không biết từ bao giờ, dòng nước chảy uốn lượn vẫn còn đang bốc hơi nóng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Đừng để ý đến cái này nữa, chị y tá, chị mau nói người phụ nữ kia tên là gì và trông ra sao?”
Lâm Ngọc Linh đã chạy rất xa nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng thì thâm bàn tán.
Một tay cô chống vào bức tường, tay còn lại che lồng ngực đang không ngừng nhấp nhô, khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, hàm răng trắng bóc gần như cần rách môi.
bg-ssp-{height:px}
Phải làm sao đây?
Tại sao?
Hai loại cảm xúc mờ mịt và không biết phải làm gì cứ đan xen trong tâm trí.
Lâm Ngọc Linh ngồi xuống băng ghế dài trên hành lang, trong đầu cô như bị nhồi một đống bông, cả người trở nên ngây ngốc.
“Cô Lâm Ngọc Linh”
Đột nhiên có một giọng nam ở ngay trên đỉnh đầu đã kéo những suy nghĩ của cô về.
“Hả?”
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng và đập vào mắt là khuôn mặt của vị bác sỹ điều trị chính: “Đã đến lúc kiểm tra sức khỏe cho mẹ.
cô rồi”
À vâng”
Lâm Ngọc Linh gắng gượng mỉm cười rồi đứng lên đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, vừa định đi theo bác sỹ vào trong phòng thì đột nhiên cô cảm thấy cổ tay bị người kéo lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy mấy cô ý ta nhỏ mặc áo blouse trắng đang nhìn chằm chằm vào cô như hổ rình mồi với ánh mắt ghét bỏ.
“Có phải cô chính là người phụ nữ đã dụ dỗ Thủ Trưởng Hoàng Anh trên TV đúng không?”
“Là cô tính kế anh ấy để có thể một bước lên trời có phải không?”
Những câu hỏi dồn dập bao phủ lấy Lâm Ngọc Linh mà không hề báo trước, có những lúc cô cảm thấy cả thế giới này đều trở nên tăm tối mãi đến khi đối phương không ngừng lôi kéo cô mới quay trở lại hiện thực.
“Các người đang nói bậy bạ gì vậy, không hề có chuyện này”
Trong cơn hoảng loạn Lâm Ngọc Linh hất tay mấy người đó ra và nhấc chân bỏ chạy.
Cô không thể để cho mẹ cô biết được chuyện này nếu không bà ấy nhất định sẽ tức giận mà ngất đi.
Lâm Ngọc Linh dùng hết sức lực điên cuồng chạy ra ngoài giống như một chú ruồi mất đầu, vì vậy thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.
Cô phải rời khỏi đây.
Giờ phút này trong đầu cô chỉ có suy nghĩ này.
Khó khăn lắm mới chạy đến cổng lớn của bệnh viện, cô giật mình, cảm thấy mình đã đụng phải người nào đó.
“Xin lỗi”
Cô vội vàng liếc nhìn thì thấy một người phụ nữ ăn mặc trang nhã từ trên xe đi xuống.