Dù sao người ta cũng chỉ phát ra một bản mo-rat, căn bản không chuẩn xác nói rằng phải dùng trong cuộc thị, tất cả đều là các fans liên tưởng mà thôi.
Mà Chu Hoàng Anh Ì “Cuộc thi đã tiến hành tới đâu rồi?”
trầm giọng hỏi: Bà giám khảo cẩn thận trả lời: “Thủ Trưởng, ngài đến muộn quá, đã đến giai đoạn cuối rồi, bây giờ ngay cả buổi biểu diễn của cô Miên cũng kết thúc, ngài là đặc biệt tới đây để xem cô ấy sao? Hay là tôi để cô ấy biểu diễn lại lần nữa cho ngài xem?”
“Được, anh Hoàng Anh, nếu anh muốn xem thì em bằng lòng diễn một lần nữa cho anh xem!” Tạ Miên tự mình xung phong đứng ra nói.
Trên mặt cô ta đều là vẻ vui mừng, nếu như có thể đạt được sự cho phép của Chu Hoàng Anh, thì ít nhiều gì cô ta cũng sẽ vì chuyện được Thủ Trưởng cố ý đón xem mà kiếm thêm được một đợt hảo cảm từ các fans, như vậy bọn họ sẽ không bám vào phần bài đọc mãi không buông nữa.
Ngón tay Tạ Miên dần dần đặt lên micro, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đọc lại một lần nữa, nhưng không ngờ Chu Hoàng Anh lại đột nhiên lên tiếng: “Phía sau còn tiết mục nữa không?”
“Vẫn còn một người, tên Lâm Ngọc Linh, nhưng chẳng qua chỉ là một người mới mà thôi, không có gì đáng để mong chờ cả” Bà giám khảo cực kỳ khinh thường nói, xem những tiết mục mà người mới vừa biểu diễn trên sân khấu vừa rồi, bà ta thật sự không cho rằng Lâm Ngọc Linh có gì đặc biệt.
Nhưng bà ta không thấy được trong đôi mắt đen của Chu Hoàng Anh xẹt qua vẻ phức tạp khó lường.
Sau đó, anh mở miệng phân phó: “Nếu đã biểu diễn xong rồi thì không cần thiết tiếp tục nữa, mời thí sinh dự thi tiếp theo!”
“Hả?” Bà giám khảo cực kỳ kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được Chu Hoàng Anh khó lắm mới tới một lần, lại không xem màn biểu diễn từ tuyển thủ ưu tú của họ, mà lại xem của một người mới Lý lịch của Lâm Ngọc Linh là đơn giản nhất trong số này, không ai cảm thấy cô có thể lấy được quán quân, nên liền trực tiếp xếp cho cô ra sau cùng.
Có ý kiến sao?” Chu Hoàng Anh lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên… không có” Bà giám khảo lắc đầu nói, bà ta cũng không dám có!bg-ssp-{height:px}
Bà giám khảo có hơi buồn phiền mà ngồi lại trên ghế, bà ta thiệt nghĩ không ra Lâm Ngọc Linh này rốt cuộc đã có được cái vận may chó má gì.
Bị từ chối, Tạ Miên chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà xuống sân khấu.
Đi đến giữa sân phía sau đài, cô ta liền nhìn thấy Lâm Ngọc Linh mặc một bộ lễ phục màu đen điểm xuyến mặt trăng, trang điểm theo phong cách tối tăm, như một mụ phù thủy tà ác quyến rũ.
Sau lưng cô có đám người Annie và Chung Thành đang ngồi, bọn họ cười vui vỗ về cảm xúc của Lâm Ngọc Linh Mà Tạ Miên vừa trải qua một màn trên sân khấu lại thành một trò cười, không ai dám lại gần cô ta.
Cô ta gặp phải trắc trở, mà Lâm Ngọc Linh thì lại tràn đây vẻ gió xuân phơi phới.
Tạ Miên năm chặt năm tay, trên mặt tràn đầy không cam lòng: “Đừng tưởng rằng bản thân có thể thẳng, tôi đợi cô thực hiện lời hứa của mình!”
Vốn trước đó Lâm Ngọc Linh ở trước mặt Tạ Miên không có bao nhiêu lòng tin bản thân sẽ thắng, nhưng bây giờ có được sự giúp đỡ của Annie và người đàn ông thần bí kia, cô lại có được quyết tâm phân cao thấp với Tạ Miên.
“Trên đời này có một loại phụ nữ khiến người ta ghét nhất, chính là loại người tự tin mù quáng, không có lý do gì mà đi khiêu khích người khác” Annie mở miệng châm chọc.
Thực lực phát thanh của chị và Tạ Miên không phân cao thấp, nên chả có gì phải sợ cả Trải qua những ngày tháng tiếp xúc này, chị đã thật sự xem Lâm Ngọc Linh như bạn bè của mình mà đối đãi “Gô là cái thá gì, dựa vào gì mà chỉ trích tôi như vậy!” Tạ Miên không hề biết thân phận của Annie, cô ta trừng to mắt nhìn chằm chằm.
Annie cười lạnh châm chọc, còn chưa kịp trả lời thì Lâm Ngọc Linh đột nhiên mở miệng bảo vệ: “Cô Miên, thân là một cô gái con nhà có gia giáo, lẽ nào thứ lễ phép căn bản nhất là tôn trọng mà cô cũng không hiểu? Cô mất hết lý trí mà chỉ trích thế này thật tổn hại đến hình tượng”
“Cô đang xem thường tôi? Ha, cũng không xem thử bản thân mình có tư cách không?” Tạ Miên cứ như đang xem một trò hề mà nhìn Lâm Ngọc Linh.
“Tôi không hề, chỉ là tự cô hiểu sai mà thôi, tôi trước giờ đều không cho răng giữa người với người thì khác biệt nhau điều gì, đều phải dựa vào thực lực của mình để trở thành một bộ dáng nào đó thôi”