Nghe thấy lời này, con ngơi Lâm Ngọc Linh lập tức co lại, trên mặt xẹt qua vẻ căng thẳng: “Ông nói bậy bạ cái gì! Ông rốt cuộc là ai? Em trai tôi đâu?”
“Hay lắm, mày quả nhiên là chị của thằng nhóc chết tiệt kia, trước đó tao hỏi nó, nó còn liều chết không chịu thừa nhận kìa!” Tên đàn ông mắng nhiếc nói: “Em trai mày đang ở trong tay tao, nó vay nặng lãi tụi tao một tỉ bảy trăm năm chục triệu, cho mày một tiếng, lập tức đem theo tiên mặt đến nhà kho nơi này, nếu không tao không dám đảm bảo đầu em mày có được đưa tới chỗ mày hay không đâu!”
Nợ một tỉ bảy trăm năm chục triệu…
Lâm Ngọc Linh cứ như bị người ta cầm gậy gõ vào đầu, ‘ù’ một tiếng liên lập tức nổ tung!
Sao lại như vậy!
Chẳng phải trước đó Ngọc Huy đã biết sai tồi sao? Sao lại còn nợ nặng lãi, đã vậy lại còn là con số lớn như vậy.
“Tôi không tin ông! Lỡ như ông lừa tôi thì sao!” Lâm Ngọc Linh trầm giọng hỏi “Mẹ nó, con nhóc thối tha, xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!” Tên đàn ông không kiên nhẫn tức giận chửi một tiếng, sau đó chuyển từ gọi thoại thành gọi video: “Lần này thấy em trai mày rồi chứ?”
Trong video, tay chân của Lâm Ngọc Huy đều bị trói chặt trên ghế, không biết bị người †a tát bao nhiêu cái mà trên má cậu đã sưng phù lên, đầu tóc tán loạn, trong miệng bị nhét một šm vải trắng.
Tên đàn ông rút vải trong miệng cậu ra, Lâm Ngọc Huy liền khôi phục được khả năng nói chuyện: “Chị! Chị đi mau đi, chị đừng nghe bọn chúng, chị cứ mặc kệ em!”
“Bà nó, mày câm miệng cho tao!” Tên đàn ông lại tát cho cu cậu thêm cái tát nữa.
Tiếng vang của cái tát cả đó khiến người †a cực kỳ khiếp sợ.
Lâm Ngọc Huy còn chưa sao nhưng Lâm Ngọc Linh đã hét lớn lên: “ÁI Ông đừng động vào em trai tôi, ông thả nó ra đi, chẳng phải cần tiền sao, tôi trả thay cho nói”
“Rất tốt! Một tiếng sau tôi ở đây đợi cô”
Tên đàn ông cười lạnh vì thực hiện được ý đồ.
“Một tiếng tôi không gom được nhiều tiền như vậy, xin ông hãy cho tôi thêm chút thời gian” Trong thanh âm run rẩy của Lâm Ngọc.
bg-ssp-{height:px}
Linh tràn đầy vẻ cầu xin hèn mọn.
“Không được, chỉ một tiếng, nếu mày tới trễ, thì mỗi mười phút sẽ cắt một ngón tay của em trai mày, mày tự xem rồi làm đi!” Tên đàn ông âm hiểm xảo trá cười lên.
Bên kia video Lâm Ngọc Huy còn đang khàn giọng hét lên: “Chị, chị tuyệt đối đừng nghe lời hắn, em không hề nợ nặng lãi, em là bị bắt cóc qua đây.
.
”
Cậu còn chưa nói xong thì video đã bị ngắt.
Lâm Ngọc Huy ngồi trên ghế, cả người đều sắp sụp đổ, cậu cũng thật đủ xui xẻo, trải qua chuyện nhà họ Trần lần trước cậu đã thay đổi rất nhiều, cũng sẽ thường xuyên đi học, đi tìm mẹ Kiều nói chuyện, nhưng cái bệnh nghiện cờ bạc này vẫn không thể cai hết được.
Hôm nay chẳng qua nhân chủ nhật được nghỉ học nên đi sòng bạc chơi một lát, so với những ván đặt lớn trước kia thì hôm nay quả thật là nhỏ bé không đáng kể, ai ngờ lại tự dưng chọc phải một đám người, kết quả liền bị đưa đến nơi này, còn lừa Lâm Ngọc Linh nói cậu nợ một tỷ bảy trăm năm chục triệu tiền vay nặng lãi.
Chính tại lúc này, đám người bắt cóc Lâm Ngọc Huy kia lại trực tiếp gọi điện thoại, cách xa quá nên cậu không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể từ khẩu hình miệng và ngữ điệu nhỏ bé mà biết được quả nhiên bản thân không phải vô duyên vô cớ bị bắt cóc, người chân chính thuê bọn chúng làm chuyện này ở đầu dây bên kia gọi là cô Miên Tên cầm đầu bọn bắt cóc không ngừng gật đầu khom lưng nói: “Vâng, chúng tôi đã trói người lại rồi, cũng gọi qua cho con nhóc chết tiệt kia rồi, tôi còn cố ý ác độc đe dọa cô a, cô †a sẽ không không đến đâu”
“Cô Miên, chuyện này tôi giúp cô làm ổn rồi, thì cô cũng đừng quên gửi vào thẻ ngân hàng của tôi ba tỉ rưỡi như đã hứa đó!”
“Cái gì? Bảo chúng tôi đừng khách khí với con nhóc chết tiệt đó? Được, đều nghe cô hết, tôi sẽ dùng cách của đám đàn ông chúng tôi dạy dỗ cô ta!” Cuối cùng tên dẫn đầu của đám bắt cóc lộ ra một nụ cười tà ác, sau đó cúp điện thoại.