“Làm càn, cô cho rằng cô đang nói chuyện với ai vậy?” Ông cụ Thanh quát lớn một câu, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Linh: “Đúng là không có chút gia giáo với tố chất nào: Thấy cả người ông cụ Thanh run rẩy, trong lòng Chu Hoàng Anh hơi căng thẳng, vội đi qua muốn đỡ lấy ông cụ.
“Ông nội”
“Cậu tránh ra cho tôi” Ông cụ Thanh đang trong cơn nóng giận, thấy Chu Hoàng Anh lên tiếng thì càng thêm tức giận, cầm lấy đầu cây gậy hung hăng gõ lên đầu anh, độc ác mắng: “Cậu là đứa cháu bất hiếu! Nhanh cắt đứt quan hệ với loại phụ nữ không biết trời cao đất dày này đi, nếu không thì cút khỏi nhà họ Chu cho tôi.
”
Chu Hoàng Anh không tránh né, cứng rắn ăn một cái gậy.
“Hoàng Anh” Lâm Ngọc Linh lo lắng hét lên một tiếng.
Tiếng gậy đập lên người khi nãy còn văng vắng bên tai cô, chỉ nhìn thôi mà cô đã có thể cảm nhận được cái gậy này nhất định sẽ không nhẹ.
Lâm Ngọc Linh lên tiếng gọi Chu Hoàng Anh càng làm cho ông cụ Thanh tức giận, hai tay không ngừng run rấy, tức giận mắng: “Còn chưa có cưới qua cửa đâu mà dám gọi thân mật như vậy, cô đúng là không biết xấu hổ mà”
“Ông cụ Thanh, cháu xin lỗi, cháu.
.
” Phía sau lưng Chu Hoàng Anh bị câu gậy đánh đỏ tấy, làm cho Lâm Ngọc Linh hết sức đau lòng, vội vàng chạy qua: “Hoàng Anh, anh không sao chứ? Xin lỗi, tôi không nên tranh luận với ông cụ Thanh”
Chu Hoàng Anh không thèm nhíu mày lấy một cái, chỉ lắc đầu, trấn an cô: “Không sao cả, không đau chút nào.
”
Rồi sau đó anh nhìn về phía ông cụ Thanh, thận trọng nói: “Bội tình bạc nghĩa là một vết nhơ của người làm quân nhân, cháu sẽ không làm những chuyện như vậy, cho dù thế nào, cháu đều sẽ có trách nhiệm với cô ấy, hơn nữa cháu đã quyết định muốn kết hôn với cô ấy”
Kết, kết hôn?
Ông cụ Thanh kinh ngạc trước những lời này của anh, qua một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tỉnh thần.
bg-ssp-{height:px}
Nếu không phải giọng nói của Chu Hoàng Anh quá mức chân thật, vẻ mặt lại nghiêm túc và ngoan cố thì ông cụ Thanh còn nghĩ lỗ tai mình có vấn đề.
“Hồ đồ, quá mức hồ đồ mà” Ông cụ Thanh nổi giận nói: “Chu Hoàng Anh, rốt cuộc là cậu bị cô ta rót thuốc gì vào tai mà không hiểu chuyện đến vậy? Cậu có biết rốt cuộc thân phận của cô ta là gì hay không? Còn thân phận của cậu là gì?”
“Nếu cậu thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ này thì chẳng khác nào hủy hoại nhà họ Chu này hết.
Cậu năm mơ đi, cho dù tôi có chết thì cũng sẽ không đồng ý hôn sự này của các người đâu”
Loại phụ nữ này?
Cách gọi của ông cụ Thanh làm cho Lâm Ngọc Linh cúi đầu, cần chặt cánh môi phấn nộ.
Vi cô là loại phụ nữ này, cho nên không đáng được đối xử tốt?
Chu Hoàng Anh không vì sự ngăn cản của ông cụ Thanh mà có chút nản chí: “Ông nội, cháu đã nói rồi, cô ấy không phải là loại phụ nữ không đứng đắn, cháu cũng có niềm tin riêng của cháu, cháu sẽ không từ bỏ, người này, cháu đã quyết định cưới rồi!”
Lời nói kiên định và nghiêm túc của anh vang vọng khắp phòng khách.
Lâm Ngọc Linh chấn động, còn ông cụ Thanh thì không cách nào tin nổi, còn có vẻ mặt đầy hâm mộ của đám người giúp việc…
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Chu Hoàng Anh phản đối quyết định của ông cụ Thanh mạnh mẽ đến vậy, nguyên nhân làm cho ông cụ tức giận thế mà chỉ vì một người phụ nữ.
“Cậu… Cậu thật sự muốn chọc cho tôi tức chết mà” Ông cụ Thanh lắp bắp nói không nên lời, máu nóng xông thắng lên đầu ông ấy, ông ấy cầm cây gậy giơ thật cao lên trời.
Dựa vào thân thủ của Chu Hoàng Anh nhất định là có thể tránh được, nhưng thân mình anh lại đứng vững như cây tùng, không có chút tránh né nào.
Anh đang chờ đau đớn ập xuống, không ngờ rằng, cây gậy kia cứ chậm chạp không dừng trên người anh, ngược lại ở bên cạnh vang lên tiếng kêu rên đau đớn của người phụ nữ.
Dường như Chu Hoàng Anh đã đoán ra được cái gì, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn sang.
Chỉ thấy hai tay trắng nõn của Lâm Ngọc Linh đỡ lấy trận đòn từ cây gật của ông cụ Thanh.