Sắc mặt Lâm Ngọc Linh cực kỳ bình tĩnh, đến lúc giao bao cát cho chính cô, Dương Viễn ánh mắt sắc bén nói: “Đừng tưởng là cô làm tốt, thì tôi sẽ đối xử đặc biệt với cô, cho cô không cần chịu phạt!”
“Tôi biết” Lâm Ngọc Linh nhận bao cát, cũng không cần người khác trợ giúp, chính cô đem bao cát đặt lên vai: “Chúng tôi là một tập thể, nếu một người mắc sai lâm chúng tôi đều phải chịu phạt cũng cô ấy, thưa huấn luyện viên, tôi không có oán hận gì”
Nói xong cô khiêng bao cát chạy cùng mọi người chạy.
Trong đám đông, cô được coi là người có thân hình quá gầy, nhưng bao cát nặng giống như là núi lớn đè nén khiến cô khó thở.
Mới chạy được một lát cô liền lảo đảo ngã xuống.
Nhìn thấy ánh mắt suy tư của Dương Viên đang ở trên người của Lâm Ngọc Linh, Nguyễn Châu Bình cũng bước tới và nói: “Cô ấy rất đặc biệt và rất có nghị lực, không giống với những.
người khác”
“Từ khi nào mà cô nói nhiều như vậy?”
Dương Viễn không kiên nhẫn nhìn cô ta.
Nguyễn Châu Bình cúi đầu cung kính nói: “Không phải tôi có ý nhằm vào cái gì, nhưng tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này ông cụ Thanh giao xuống có chút gian khổ, dường như ông ấy sẽ không tùy tiện buông tha cho cô gái đó”
Nghe vậy, ánh mắt Dương Viễn trở nên thâm thúy.
Đúng vậy, anh ta cũng có một chút ý nghĩ giống như của Nguyễn Châu Bình.
Nhưng rất nhanh sau đó, giọng điệu của Dương Viễn lại trở nên rất lạnh lùng: “Bây giờ vẫn chưa đâu vào đó! Việc huấn luyện của tôi chỉ vừa mới bắt đầu! Sau này cô ấy không hẳn sẽ chịu nổi những thử thách!”
Nguyễn Châu Bình không nói gì, Dương Viễn thì thật sự rất tàn nhãn, không ai có thể ngăn cản được.
Lần này, cô ta cũng không biết nên đứng ở đâu.
Sau mười vòng chạy, tất cả mọi người giống như đã mất đi nửa mạng sống, khổ sở không nói nên lời.
Nhưng chỉ có duy nhất Minh Châu gây họa là còn tới ba vòng, cô ta đã không chống đỡ nổi, bị đưa đến bệnh xá.
Cho dù bọn họ có bao nhiêu oán giận đi nữa, họ cũng không thể so đo với một bệnh nhân.bg-ssp-{height:px}
Chỉ có Lâm Ngọc Linh từ đầu đến cuối không nói một lời, cơ thể cô yếu hơn người bình thường, cô phải dốc hết sức lực kiên trì mới hoàn thành.
Buổi sáng không ăn không uống, cô kéo thân thể đang suy sụp quay về phòng ngủ một chút để nghỉ ngơi.
“Cốc cốc cốc!”
Ước chừng khoảng mười phút sau, bỗng nhiên có người gõ cửa.
Sẽ không phải là bạn cùng phòng, bởi vì họ không bao giờ gõ cửa một cách lịch sự như vậy.
“Vào đi!” Lâm Ngọc Linh miễn cưỡng hét lên, cô không còn sức để nhúc nhích Cánh cửa chậm rãi được mở ra, bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo: “Lâm Ngọc Linh”
Lâm Ngọc Linh nghe thấy âm thanh liền hoạt bát hơn gấp trăm lần, mọi khó chịu không cần thiết cũng tan biến, cô nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường với một tiếng “soạt”.
“Bình… Chỉ đạo viên Bình!” Cô run rẩy hô lên.
“Ùm” Nguyễn Châu Bình biểu cảm vô tình gật đầu.
Lâm Ngọc Linh suy nghĩ hết nửa ngày cũng không nghĩ ra được cô đã phạm phải sai lầm gì, cô sợ hãi dò hỏi: “Có phải do tôi nhớ nhầm không? Tôi nhớ buổi huấn luyện hôm nay còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu mài”
Nguyễn Châu Bình lắc đầu: “Đừng căng thẳng, cô không có làm sai gì cả, tôi tới đây tìm cô không phải vì chuyện này”
“Chỉ đạo viên Bình, vậy thì tôi không hiểu”
“Nghe nói cô không ăn sáng?”
Nghe câu hỏi của Nguyễn Châu Bình, Lâm Ngọc Linh thấy có chút kỳ lạ không hiểu, cô thành thật đáp: “Đúng vậy, tôi không ăn uống gì, tôi không thể ăn nỗi món nào…”
“Không ăn nỗi cũng phải ăn vào một chút!”
Nguyễn Châu Bình cau mày, cô bước ra cửa, dừng lại ở ngăn tủ phía trên vài giây, sau đó quay lại, nhưng lần này trên tay cô là một bàn với rất nhiều đồ ăn.
Nguyễn Châu Bình không biết phải nói gì, lúng túng đưa bàn thực ăn cho Lâm Ngọc Linh: “Tôi giúp cô làm bữa sáng, cô ăn đi khi còn nóng”
Lâm Ngọc Linh không ngờ tới nên rất ngạc nhiên nhìn cô ta, Nguyễn Châu Bình ho khan một tiếng rồi lại trở nên rất nghiêm túc: “Cô không biết hôm nay Dương Viễn sẽ tạo ra nhiệm vụ huấn luyện gì cho các cô đâu, thực sự rất khó khăn, tôi thấy thể lực của cô rất yếu, nếu không ăn một chút gì vào, tôi cũng không muốn mất thời gian đưa cô đến bệnh xá như: Minh Châu đâu”
“Cảm ơn chỉ đạo viên Bình” Đôi môi nhợt nhạt của Lâm Ngọc Linh nở ra một nụ cười.