Anh ôm điện thoại vào lòng, khẽ thở dài một hơi rồi nhìn về phía xa xăm với đôi mắt vô cùng sâu thảm.
Khuôn mặt của Lâm Ngọc Linh lấp đầy tâm trí anh, như thể đang gặm nhấm từng tế bào trong tâm trí anh.
Trần Tuấn Anh tiến đến trước mặt anh cảm thán nói: “Đại ca, anh xử lý xong hết chưa? Anh nói xem hà cớ gì anh phải như thế này! Sao không nghĩ đến chuyện bí mật đi thăm cô ấy! Em là người tối am hiểu mấy cái thủ đoạn trộm cắp như thế này, có em anh bảo đảm sẽ không bị phát hiện!”
“Không cần thiết” Chu Hoàng Anh từ chối.
Trong lòng anh biết rất rõ ràng, khi nhìn anh nhìn thấy Lâm Ngọc Linh thì trong nháy mắt tất cả đạo đức, lý trí đã có đều bị vứt ngoài não hết!
Bệnh xá…
Lâm Ngọc Linh đã tỉnh dậy, bạn của cô đã cho cô uống một ngụm nước, giúp cô bớt đi phần nào cảm giác khô trong người Cô y tá vừa nói chuyện xong với Chu Hoàng Anh bước vào.
Chẳng qua là lần này cô y tá đã nhìn Lâm Ngọc Linh với một cặp mắt khác, mặc dù tôi không biết mối quan hệ giữa Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh là như thế nào, nhưng có thể để cho thủ trưởng cố ý gọi điện thoại lo lắng, nhất định là không đơn giản.
‘Vừa nhìn thấy cô ấy, Lâm Ngọc Linh kêu lên: “Cô y tá.
”
Cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy, cô y tá đã nhanh chóng đến gần, đưa tay kiềm chế cô: “Ây da, bây giờ cơ thể cô vẫn còn đang yếu, đừng tùy tiện làm loạn”
Lâm Ngọc Linh vội vã dò hỏi: “Y tá, cơ thể của tôi bị sao vậy? Vì sao tôi lại đột nhiên hôn mê vậy?”
Cô y tá an ủi cô: “Cô đừng quá lo lắng, cô đơn giản chỉ là do cơ thể suy nhược nên thành ra bị ngất đi thôi, sau này bổ sung nhiều dinh dưỡng là khỏe thôi, không có gì đáng lo ngại”
“Vậy được” Lâm Ngọc Linh hoàn toàn thở dài.
“Ùm” Cô y tá gật đầu, rồi cầm trong tay một loạt mấy hộp thuốc đổ trước mặt Lâm Ngọc Linh: “Đây là thuốc tôi kê cho cô, cô nhớ uống nhé.
Đúng rồi, thể trạng hiện tại của cô không thích hợp để quay lại huấn luyện cô cứ ở đây nghỉ ngơi nửa ngày đi, tôi sẽ bảo người đem cơm trưa đến cho cô.
”
Nghe lời của cô y tá, Lâm Ngọc Linh bị một phen kinh ngạc: “Tôi… thật sự có thể chứ?
Huấn luyện viên Dương Viễn chắc sẽ không cho tôi làm vậy đâu!”
“Chuyện này tôi sẽ giúp cô giải thích, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi” Cô y tá đáp.
“Được” Lâm Ngọc Linh cũng không hỏi thêm gì nữa, cô cầm lấy đống thuốc kia trong lòng có chút nghỉ ngờ: “Cô y tá, không phải cô vừa nói tôi chỉ bị ngất xỉu thôi sao? Sao cô còn chuẩn bị nhiều thuốc cho tôi như vậy?”
Bởi vì Chu Hoàng Anh đã căn dặn!
Ngoài cách này ra, cô ấy cũng không còn cách nào khác!
“Trong đó là thuốc dinh dưỡng của cô, tôi biết đồ ăn trong quân khu chắc chẵn rất kém trong việc bổ sung dinh dưỡng, cô có thể dùng nó thay thế” Cô y tá nghiêm túc giải thích.
Lâm Ngọc Linh vẫn không nghi ngờ cô điều gì, ngược lại rất cảm động: “Cảm ơn cô, làm phiền rồi”
“Vậy cô cứ nghỉ ngơi thật tốt ở đây tôi đi ra ngoài trước”bg-ssp-{height:px}
Nghe lời cô y ta nói, Lâm Ngọc Linh hơi nhấc người lên, nhìn y tá rời đi.
Đúng lúc bên cạnh giường có nước, cô nhân cơ hội uống một vài viên thuốc.
Có lẽ vì do không cần huấn luyện nữa, bây giờ trong lòng Lâm Ngọc Linh vô thức thả lỏng, theo đó cũng kéo đến là cảm giác buồn ngủ mãnh liệt.
Cô đắp chăn lên, trong chốc lát đã ngủ.
Tuy nhiên, ngay khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên bên tai có tuyên đến một hồi giày cao gót nặng nề.
“Cạch.
.
”
Chỉ nghe thấy một tiếng mở cửa vang lên, cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần đến Lâm Ngọc Linh.
Lâm Ngọc Linh cũng mạnh dạn mở mắt.
Cô không biết từ lúc nào bên cạnh giường cô lại có thêm một người phụ nữ, người phụ nữ mặc một bộ quân phục chỉnh tề, khuôn mặt xinh đẹp không nói cười gì, thậm chí còn mang theo bộ dạng phiền chán, cô ta bưng một mâm chứa đầy đồ ăn và cơm trên tay.
Bị cảnh tượng này dọa sợ Lâm Ngọc Linh vội vàng xốc lại tinh thần ngảm nghía, nhìn theo huy chương trên bả vai cô, người phụ nữ này hóa ra là một sĩ quan cao cấp.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Họ căn bản chưa từng quen biết nhau…
“Xin chào huấn luyện viên! Cô là?” Lâm Ngọc Linh hỏi một cách kính trọng.
Người phụ nữ lạnh lùng liếc nhìn cô mở miệng một cách máy móc, nói: “Tên tôi là Vũ Hồng Hoàng”
Cũng may, Lâm Ngọc Linh biết cách thích ứng với hoàn cảnh: “Xin chào, sĩ quan Vũ Hồng Hoàng, mau.
.
ngồi xuống.
.
”