“Đúng vậy!” Trên mặt Lâm Ngọc Huy hiện lên vẻ kính nể: “Anh rể đúng là một người đàn ông đầu đội trời chân đập đất, nếu không có anh ấy, em sẽ không thể tỉnh ngộ nhanh như vậy”
Lâm Ngọc Linh mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy tình yêu hạnh phúc.
Đối với Chu Hoàng Anh và cả gia đình anh cô rất biết ơn.
Lâm Ngọc Huy và mẹ Kiều đã rất muốn Lâm Ngọc Linh ở trong này dùng bữa tối.
Hôm nay tâm trạng của mẹ Kiều rất tốt, bà đã kể cho Lâm Ngọc Linh rất nhiều chuyện thú vị khi cô vắng mặt, trong đó bà không dứt miệng khen ngợi sự cẩn thận của Lâm Ngọc Huy khi cậu bé chăm sóc bà.
Lâm Ngọc Huy đã sửa sai và quay trở, cả nhà có thể ở chung ấm áp như thế này, Lâm Ngọc Linh cũng đã sáng tỏ một nỗi băn khoăn lớn trong lòng cô.
Ăn cơm tối xong, Lâm Ngọc Linh vội vã trở về phòng trọ, đang lúc thu dọn hành lý thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Hà Thanh Nhàn.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô liền trêu chọc nói: “U ôi, người đẹp đi hẹn hò ở đâu vậy? Hôm nay bổn cung trở về, còn không mau trở về tiếp đón?”
“Cậu đang đùa à! Nếu cậu là hoàng thái hậu, tới nhất định sẽ trở một thành phu nhân độc ác lấy đâm kim đâm chết cậu!” Hà Thanh Nhàn cố ý thấp giọng hù dọa nàng.
Lâm Ngọc Linh rụt vai lại, hợp tác nói: “Tớ thực sự rất sợ đó!”
“Cái đồ chết tiệt nhà cậu!” Hà Thanh Nhàn bật cười thành tiếng, nửa phút sau, cô ấy mới nghiêm túc nói: “Được rồi, tớ sẽ không nói giỡn với cậu nữa.
Nói chuyện chính đi, bây giờ cậu nhanh quay lại lớp của cậu một chuyến đi, lệm của cậu đã tạm thời thêm một cô chủ n buổi tối để tự học”
“Cái gì?!” Lâm Ngọc Linh nghe thấy trợn mắt há mồm: “Sao có thể thế được? Tại sao tớ lại không nghe được động tĩnh gì vậy?”
“Ây da, tớ đã nói là tạm thời.
Dù sao cũng rất quan trọng, không có sinh viên nào được vắng mặt! Nhanh lên!” Hà Thanh Nhàn nói xong liền cúp điện thoại, không cho Lâm Ngọc Linh có cơ hội nói.
bg-ssp-{height:px}
Bất đắc dĩ, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể tạm thời để hành lý xuống, xếp sách vở chạy về phía trường học.
Đi đến phòng học, bên trong có kéo rèm nên không nhìn thấy ánh sáng lắm, hơn nữa cũng không có động tĩnh gì.
Điều này không giống như đang có người trong lớp học!
Không phải Hà Thanh Nhàn đang đùa giỡn với cô chứ?
Trong lòng Lâm Ngọc Linh nghĩ ngờ, nhưng cô vẫn hít một hơi thật sâu và chậm rãi mở cửa phòng học…
Phòng học vô cùng âm u, bị bức rèm che lại, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu vào được, cô sờ soạng tìm công tắc đèn, vừa bật lên thì đột nhiên vang lên một giọng nói lớn: “Lâm Ngọc Linh, chào mừng cậu trở về!”
Lâm Ngọc Linh sững sờ nhìn mọi thứ bày ra trước mặt, không khỏi kinh ngạc đưa tay bịt kín mũi miệng.
Phòng học được trang trí đầy ruy băng và bóng bay, Hà Thanh Nhàn, Chung Thành và các bạn học quen thuộc của cô ở khoa tin tức đều đứng ở đó, và ở giữa bàn có đặt một chiếc bánh khen có tên cô trên đó.
“Mọi người… như thế này là sao?” Lâm Ngọc Linh cảm thấy thực sự giật mình, không phải nói là phải đi học bù sao? Vì cái gì mà có bất ngờ lớn như vậy dành cho cô?
Hà Thanh Nhàn đi về phía cô mỉm cười, vẻ mặt rất gian xảo: “Thế nào? Cô gái đại ngốc này đã bị tớ lừa đến? Đây đều là chủ ý của các bạn cùng lớp cậu, mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc cho cậu, vì vậy tất cả đã lừa cậu”
“Sao cậu lại xấu xa như thế chứ!” Lời của Lâm Ngọc Linh có vẻ như đang oán trách Hà Thanh Nhàn, nhưng trong đáy mặt rõ ràng đều là niềm vui.
“Lâm Ngọc Linh, chào mừng em đã trở lại, một tuần qua vất vả cho em rồi” Đó chính là Chung Thành đang nói, trên tay anh ta còn cầm một bó hoa bách hợp tặng cho cô.
Kể từ lần tỏ tình bị cô từ chối rồi bỏ chạy, bọn họ cũng không còn liên lạc lại nữa, Lâm Ngọc Linh còn nghĩ răng mối quan hệ của họ sẽ cứ tan vỡ như thế, vì thế trước đó cô còn rất đau lòng, nhưng cô không ngờ rằng Chung Thành lại ở đây.
Nhìn thấy mọi người đang mỉm cười vui vẻ với cô, hốc mắt Lâm Ngọc Linh đã đọng lại những giọt nước mắt xúc động, và cô cúi đầu thật sâu: “Các bạn cùng lớp, cảm ơn vì sự bất ngờ mà các cậu đã dành cho tớ.
Thật sự, trước đây tới chưa bao giờ dám tưởng tượng có thể làm bạn với tất cả mọi người, vì vậy tớ thực sự cảm thấy rất vinh hạnh”
Các học sinh cũng đồng loạt đạp lại: “Chúng ta đều là người một nhà không cần cảm ơn!”