Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh ôm nhau cùng quay về.
“Lâm Ngọc Linh! Anh không còn cơ hội nữa phải không?”
Họ đi được nửa đường, Chung Thành ở phía sau vẫn không cất bước rời đi, ngược lại còn không cam tâm mà hét lên một câu.
Tất cả những lời của Lâm Ngọc Linh đều mắc kẹt trong cổ họng, cô cẩn thận nhìn Chu Hoàng Anh, vẻ mặt của anh trong nháy mắt liền lạnh xuống: “Đương nhiên là cậu không còn bất cứ cơ hội nào! Lâm Ngọc Linh là người phụ nữ của tôi, trước nay chưa có ai dám động vào thứ mà tôi quan tâm, đương nhiên, anh cứ to gan mà thử xem! Tôi nghe nói anh là con trai út của chủ tịch Tô của công ty bất động sản?”
Nghe câu sau của Chu Hoàng Anh nhắc đến cha mình, hoàn toàn khiến tâm trí Chung Thành hoảng loạn, anh ta vô cùng sợ hãi.
“Hoàng Anh, em thật sự không có gì với đàn anh Tô cả, em chỉ xem anh ta là bạn mà thôi, anh đừng tức giận, chúng ta về thôi!” Lâm Ngọc Linh nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Chu Hoàng Anh giải thích rõ.
Nhưng cô không biết rằng từ bạn mà cô vừa thốt ra lại là điều khiến Chung Thành đau khổ nhất.
Bởi vì câu sau đều không cần đáp án chính xác nữa, anh ta đã biết bản thân không còn bất cứ cơ hội nào nữa rồi!
Chung Thành không kìm được nắm chặt hai tay, trên mặt lộ ra vẻ cay đẳng.
Điều đáng buồn nhất không phải là bị người mình yêu làm tốn thương, mà là đến tư cách tức giận còn không có, ai bảo tình địch của anh ta lại cao cao tại thượng đến như vậy chứ?
Chu Hoàng Anh cũng không tiếp tục đôi co với anh ta, cùng Lâm Ngọc Linh đi vào biệt thự.
Chung Thành đứng sững tại chỗ, ông trời dường như cũng cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng anh ta, vô cùng phối hợp đổ xuống một trận mưa lớn.
Chung Thành rất nhanh đã bị đêm mưa che khuất, hình bóng của anh ta càng lúc càng mờ nhạt.
Đêm đó, Chung Thành đứng ở trước cổng đợi rất lâu, anh ta cứ như vậy nhìn bóng dáng hai người họ đi vào biệt thự, nhìn ánh đèn trong phòng ngủ cuối cùng cũng tắt.
Chung Thành khẽ nhảm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập nỗi tuyệt vọng.bg-ssp-{height:px}
Anh ta cảm nhận rõ ràng được âm thanh của trái tim mình đang chết đi.
Lâm Ngọc Linh, lần này thật sự tạm biệt rồi, anh ta không oán trách cô đã lừa dối anh †a lâu như vậy, bởi vì khi yêu một người, cô ấy có làm gì cũng không thể nào gây cho bạn bất cứ oán hận nào.
Chỉ là anh sẽ không làm phiền cô nhiều như trước nữa, anh sẽ đứng lặng lẽ trong góc nhìn cô vui vẻ hạnh phúc.
Trong phòng ngủ của biệt thự Khi Lâm Ngọc Linh trở về phòng ngủ với bát canh gừng mới nấu cho Chu Hoàng Anh, liền phát hiện ra bên trong không bật đèn, xung quanh tối đen như mực, chỉ có vị trí chỗ cửa sổ mới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Chu Hoàng Anh.
“Tách!” Một âm thanh vang lên, Lâm Ngọc Linh lần mò tìm công tắc trên tường, rồi bật đèn lên.
Chu Hoàng Anh vừa tắm xong, anh mặc một chiếc áo ngủ màu xám lười biếng, dáng người cao to, anh vòng tay lại, mắt nhìn chảm chăm xuống lầu.
“Sao anh không bật đèn?” Lâm Ngọc Linh đi đến bên anh, cất giọng hỏi.
Chu Hoàng Anh cười lạnh: “Anh ta thật là kiên trì!”
Lâm Ngọc Linh nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ nhìn thấy Chung Thành cả người đã ướt đâm nước mưa đưa ngón tay nhợt nhạt lên từ từ mở cửa xe, sau đó ngồi vào.
Anh ta quay lưng lại với họ, cộng thêm trời mưa quá to, Lâm Ngọc Linh căn bản không nhìn thấy được khuôn mặt của Chung Thành, chỉ là từ sườn mặt của anh ta có thể cảm nhận được sự cô đơn cùng cực của anh Đã gần một tiếng kể từ khi họ vào nhà, Chung Thành đã dầm mưa bên ngoài lâu như Nghĩ đến điều này, trong mắt Lâm Ngọc Linh lộ ra vẻ áy náy.
Chu Hoàng Anh mẫn cảm với cảm xúc của cô, lập tức vươn lòng bàn tay †o lớn ôm lấy mặt cô, ra lệnh: “Lâm Ngọc Linh, em thật to gan, ở cạnh anh mà dám nghĩ đến người đàn ông khác!”
“Hoàng Anh, em không nghĩ đến đàn anh Chu, chỉ là cảm thấy có lỗi với anh ấy mà thôi, dù sao cũng là do em đã lừa dối anh ấy, hại anh ấy phải chịu tổn thương lớn đến vậy”
Chu Hoàng Anh phát ra tiếng hừ lạnh: “Nếu như không có tình cảm thì làm sao mà bị tổn thương được! Em đừng xem mình là thánh mẫu, phải quan tâm đến cảm xúc của tất cả mọi người!”