Giọng Chu Hoàng Anh thành khẩn cực kì, Lâm Ngọc Linh không tin ai chứ cô buộc phải tin anh.
Cuối cùng, cô đành đồng ý, vuốt đôi mày của anh, nói: “Nếu anh vui, em sẵn lòng.”
“Ừm..” Anh hôn cô một nụ hôn dài theo kiểu Pháp, lại vuốt ve cô một cách chân thực, nhẹ nhàng.
Chu Hoàng Anh hiểu rõ mọi điểm mẫn cảm trên cơ thể Lâm Ngọc Linh, giúp cô đạt được khoái cảm sớm hơn một chút.
Trong tủ dần có không khí mơ hồ.
Đợi đến khi hơi thở cô có chút không ổn định, anh mới tách đôi chân dài của cô ra.
Vừa định tiến vào, bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại.
Chu Hoàng Anh vẫn không lay chuyển, nhưng tiếng chuông lại làm Lâm Ngọc Linh tỉnh táo lại chút ít.
Cô đẩy vai anh, nhắc nhở: “Đi nghe đi, biết đâu là chuyện quan trọng thì sao?”
Chu Hoàng Anh cố gắng không nhăn mày, hôn nhẹ lên môi cô, bảo: “Đợi anh một chút, sẽ quay lại ngay với em”
“Đi nhanh đi”
Cô nói xong, anh bước ra nghe điện thoại.
Anh không có gì cần giấu giếm cô, nên cũng nghe điện cách tủ không xa.
Lâm Ngọc Linh nhìn ra ngoài, không biết ai gọi, chỉ thấy sắc mặt anh dần trở nên không tốt.
Không nói nhiều lời thừa thãi, chỉ nghe anh nói: “Giờ phải thảo luận sao, muộn chút cũng không được?”
“Được rồi, để đưa em ấy qua đó.”
Chu Hoàng Anh cúp điện thoại, thấy vẻ ngạc nhiên của Lâm Ngọc Linh, anh nghiêm túc nói: “Là bố anh.
Ông gọi anh về nhà, ông nội tổ chức họp gia đình.
Bảo anh đưa em về theo”
Dục vọng cả hai đã giảm xuống rất nhiều.
“Được chứ? Mẹ và ông nội anh chấp nhận em sao?”bg-ssp-{height:px}
“Không rõ, nhưng ông sẽ không cho người ngoài tham gia vào họp mặt gia đình”
Lời nói của Chu Hoàng Anh làm cô cảm thấy như mình sắp được chấp nhận.
“Sao?” Anh xoa đầu cô, nói.
“Nếu không đi, vậy ta tiếp tục việc đang dở nhé?”
“Nghỉ!” Lâm Ngọc Linh đẩy vai anh ra, mắt sáng ngời, nói: “Em muốn đi cùng anh”
Cô đồng ý gần như là lập tức, cơ hội đã như nằm trong tay rồi ngại gì không nắm lấy, cô sẽ đi, dù ở đó có tình huống thế nào đi nữa.
Hai mươi phút sau Hai người đến biệt thự Chu, dù bị bóng tối bao phủ vẫn không mất đi vẻ đồ sộ, y như lần đầu cô nhìn thấy.
Nhưng lần này cô đã có thêm tự tin trong lòng, sau khi đã thân thiết thêm với Chu Hoàng Anh.
Hai người sánh vai, tay cầm tay cùng bước vào ngôi biệt thự.
Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, họ đi tới phòng khách.
Cả nhà họ Chu đều có mặt đầy đủ.
Sở Nhược Phi tức lộn ruột khi thấy Lâm Ngọc Linh, bàn tay siết chặt chén trà, buộc bản thân không được hé miệng.
Chỉ có Chu Thẩm Ngôn là ngẩng đầu lên, cười đoan trang, nhìn họ nói: “Ngồi xuống cùng nói chuyện”
Chu Hoàng Anh “ừm” một tiếng, kéo ghế, giúp Lâm Ngọc Linh ngồi xuống.
Bỗng có giọng nói dễ chịu vang lên từ phía xa xa.
“Ông nội, cháu gọt hoa quả rồi, không biết ông thích hay không?”
Tạ Miên bước khỏi bếp, trên tay cầm đĩa hoa quả đã gọt, bước nhanh tới phía bàn.
Khi thấy Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh, cô mỉm cười, nói.
“Hai người đến rồi!”