Trần Anh Tuấn cắn răng, nhanh chóng rũ sạch hiềm nghỉ: “Anh đang nói bậy bạ gì đó, tiểu gia tôi còn chưa có nằm được bàn tay nhỏ của con gái, hôm nay người muốn đến đăng ký kết hôn chính là đại ca của tôi!”
Cái gì?
Những người xung quanh lại trợn mắt há mồm một lần nữa, thậm chí còn kinh ngạc hơn lần đầu biết tin.
Không phải bọn họ chưa xem qua tin tức thủ trưởng công khai quan hệ với người phụ nữ này, dù sao bây giờ cũng là thời đại mới rồi, có vô số người nổi tiếng dùng thủ đoạn truyền thông này, nên bọn họ cũng không coi là thật.
Thật không nghĩ đến, Chu Hoàng Anh thực sự động lòng, hơn nữa còn dẫn người đến đây muốn lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Những người đó không dám tùy tiện nhìn Chu Hoàng Anh cho nên tất cả ánh mắt của bọn họ đều hướng về Lâm Ngọc Linh, sự kinh ngạc và ghen tị gần như muốn nhấn chìm Lâm Ngọc Linh.
Lâm Ngọc Linh xấu hổ cúi đầu xuống, vô cùng ngượng ngùng cô chưa từng đối mặt với cảnh tượng như vậy bao giờ nên nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Cũng may vào lúc này, lòng bàn tay ấm áp mang theo sự trấn an của Chu Hoàng Anh chạm vào vai cô, ngắn gọn ra lệnh: “Mở cửa đi, tôi không muốn nghe những lời thừa thãi nữa”
Một hành động đơn giản của anh xem như đã chính thức chứng minh thân phận của Lâm Ngọc Linh.
Vì hiểu lầm vợ của Chu Hoàng Anh là vợ của người khác quá lâu khiến người phụ trách không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa, anh ta giống như một con chuột trốn chui trốn nhủi rút chìa khóa trong túi ra, vội vàng cúi đầu mở cửa cục dân chính Những người ưu tú nhất của cục dân hết chính vì hai người bọn họ mà làm việc công suất nên thời gian nhận giấy chứng nhận kết hôn… vô cùng nhanh chóng.
Năm phút sau, hai người bọn họ được những người lãnh đạo cung kính tiễn ra ngoài.
Vẻ mặt của các vị lãnh đạo và đám nhân viên ưu tú kia đều thở phào nhẹ nhõm nhưng mà cũng mang theo một chút tiếc nuối, cuối cùng cũng tiễn vị Phật gia này đi nhưng họ còn chưa kịp nói vài câu, hơn nữa đại đa số bọn họ đều không dám mở miệng.
bg-ssp-{height:px}
“Thủ trưởng, anh đi cẩn thận, chúc hai vợ chồng tân hôn hạnh phúc” Bọn họ lần lượt chúc phúc.
“Ù” Chu Hoàng Anh lạnh lùng đáp, rõ ràng là không có hứng thú với loại xã giao này.
Nhưng mà Lâm Ngọc Linh lại trông có vẻ căng thẳng, cô giống như một học sinh tiếu học đoạt giải thưởng lớn cúi đầu, rồi gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi?
“Không, cô và thủ trưởng là cực khổ nhất”
Lãnh đạo và những người nhân viên ưu tú nhanh chóng đáp lại lời Lâm Ngọc Linh, thân phận hiện tại của cô đã khác.
So với Lâm Ngọc Linh, sự lạnh nhạt của anh lại giống như không có tình người.
Chu Hoàng Anh bất đắc dĩ nhíu mày, kéo cô vợ nhỏ vào lòng rồi trịnh trọng mở miệng phân phó: “Nếu không có lệnh của tôi thì không ai được phép nói bất cứ điều gì về ngày hôm nay, nếu không thì cục dân chính của các người chờ ngày đóng cửa đi”
Nghe vậy, bọn họ lập tức trở nên thận trọng, nghiêm túc mà đáp lại một chữ được.
Liên quan đến chuyện lĩnh giấy chứng nhận kết hôn của họ, hiện tại thì Chu Hoàng Anh muốn giữ bí mật, bây giờ còn chưa đến thời điểm thích hợp để công khai, Lâm Ngọc Linh vốn là người kín tiếng nên quyết định này phù hợp với ý định của cô.
Bởi vì Chu Hoàng Anh đã làm rất tốt công tác bảo mật nên dọc đường đi họ không bị giới truyền thông theo dõi.
Trên xe, Lâm Ngọc Linh nhìn hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ trên tay mà thất thần, cô đã trở thành vợ của người khác rồi sao?
Mở cuốn sổ ra, trong đó là ảnh cưới của cô và Chu Hoàng Anh, vì đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy nên nụ cười của Lâm Ngọc Linh có chút cứng ngắc, nhưng Chu Hoàng Anh thì lại có chút ngoài dự đoán của mọi người, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng lại cong lên mấy phần Vì vậy… anh cũng không bài xích chuyện kết hôn với cô nhỉ.
Cuộc sống sau hôn nhân của hai người có lẽ sẽ không quá tệ.