Thất vọng?
Vũ Hồng Hoàng suy nghĩ một lúc, cô nghĩ mình không có loại cảm giác đấy.
Đáng lẽ ngay từ đầu cô phải biết răng Mạc Vinh Thành sẽ không tin tưởng ai ở quân khu phía Bức cả.
Cho dù những ngày gần đây, mối quan hệ giữa cả hai đã tốt hơn rất nhiều, không chỉ tán gẫu vui vẻ mà còn có thể thấu hiểu đối phương, đạt được sự tín nhiệm ngầm của lẫn nhau.
Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc những thứ từ lâu đã ngấm sâu vào tận xương tủy sẽ vì chuyện này mà dần thay đổi Đơn giản nhất, chính là không hỏi nữa Thời điểm Mạc Vinh Thành đẩy cửa rời đi, anh như chợt nhớ ra điều gì đó, xoay người đi về phía giường của cô, đặt xuống thanh chocolate.
Vũ Hồng Hoàng theo bản năng mở mắt khi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy thanh chocolate thì tròn mắt, ngạc nhiên nhìn đối phương.
“Anh cho tôi cái này làm gì?”
“An Mạch đưa cho tôi, nói cái này có thể tăng cường khả năng chịu đựng.
Tiếc là tôi không cần.
Hơn nữa, chẳng phải chocolate thì nên tặng cho con gái sao?”
Mạc Vinh Thành cúi “Mạc thủ trưởng, đừng nói với tôi tới từng tuổi này rồi anh vẫn chưa yêu đương nhé? Tôi nhớ..anh cũng cấp xỉ ba mươi rồi đấy!
u trả “Tôi hai mươi bảy, tuổi Rồng.”
Mạc Vinh Thành cảm giác khóe miệng mình cứng đờ.
Cái gì mà xấp xỉ ba mươi chứ, tuy rằng anh không quan tâm đến ngoại hình những người cùng giới nhưng anh vẫn phân biệt được ngoại hình ở độ tuổi ba mươi và hai mươi bảy vẫn chênh nhau một khoảng khá xa cơ mà, đúng thế không?
Vũ Hồng Hoàng nghe đến đây thì không nhịn được cười.
“Haha…được rồi, đây là lỗi của tôi.
Nhưng mà, anh thật sự không biết ý nghĩa của chocolate sao? Chocolate là biểu tượng cho tình yêu, trong sự ngọt ngào còn xen lẫn cả vị đẳng, thi thoảng còn mang theo cả vị chua.
Độ mặn thì không đáng kể, bởi kĩ thuật đun nóng và làm tan chảy đã sớm che giấu đi hương vị đấy rồi.
Nói chung, chocolate chính là loại kẹo ngọt sánh ngang với hương vị và cảm xúc trong tình yêu.”
Chocolate đại diện cho tình yêu, không thể tùy tiện tặng cho người khác được.
Mạc Vinh Thành lần nữa vươn tay cầm lấy thanh chocolate, nhìn vào bao bì phía bên ngoài.
Lớp vỏ với màu cà phê thanh lịch cùng những viền kẻ bạc xung quanh, trông vô cùng đặc biệt.
Đây không phải là sản phẩm đại trà ngoài thị trường mà dường như chính là thanh chocolate độc nhất vô nhị của An Mạch.
Vì lẽ đó, nếu An Mạch đã nói thứ này có thể tăng cường năng lực cũng như sức chịu đựng thì chính là ý trên mặt chữ.
“Ăn đi, cái này rất phù hợp với cô đấy.
Đây không phải là chocolate loại thường, cô có thể ngay lập tức sử dụng.”
Mạc Vinh Thành đặt xuống, ấp úng nói cho trọn một câu “Được rồi, anh mau ra ngoài đi.
Đừng có nhiều lời như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không hiểu lầm anh đâu mà”
“Chẳng phải trước đây cô hay gọi tôi là ngài thủ trưởng im lặng sao?”
Mạc Vinh Thành hỏi vặn trở lại.
“Đó là bởi vì trước đây anh không hề nghi ngờ tôi, xem tôi là cấp dưới của mình và hết lòng bảo vệ.
Còn hiện tại thì ngược lại hoàn toàn, chúng ta chính là kẻ thù.”
Đúng thật là trở mặt vô tình.bg-ssp-{height:px}
Nhưng suy cho cùng, ai mới là người tàn nhẫn hơn ai đây?
Mạc Vinh Thành hơi cúi đầu, không thể nào biện bạch gì hơn cho bản thân.
Thời điểm anh chuẩn bị rời đi, Vũ Hồng Hoàng lại lên tiếng.
“Còn một câu nữa.
Nếu không phải tôi mà là người khác, vậy anh có tin họ không?”
“Không”
“Tôi trong mắt anh, là một dấu ấn?”
“Tôi không biết”
“Mạc Vinh Thành, anh nên cảm thấy vui mừng bởi vì người đi theo anh chính là tôi.”
Vũ Hồng Hoàng nói xong thì khép mắt, ý tứ tiễn khách vô cùng rõ ràng.
Mạc Vinh Thành hoang mang, anh nên vui mừng vì chuyện gì đây?
Anh cứ mãi suy nghĩ về câu nói này, cho đến tận khi ra khỏi cửa.
Bỗng tâm trí Mạc Vinh Thành lướt qua hình ảnh Vũ Hồng Hoàng đỡ giúp mình một phát đạn.
Thời điểm anh quay đầu nhìn cô cũng là lúc cô không thể chống nỡ nổi nữa, hai mắt nặng nề khép lại.
Vũ Hồng Hoàng thật sự đã toàn tâm toàn ý bảo vệ thủ trưởng của mình.
Mặc dù điều đó vốn dĩ không cần thiết, nhưng đúng là khi nghĩ lại liền cả thấy rất vui.
Tâm trạng Mạc Vinh Thành hiện tại đột nhiên có chút phức tạp.
Thấy bên trong biệt thự có bể bơi, anh liền đi thay quần áo, chỉ mặc một chiếc quần bơi mới được chuẩn bị sẵn trong phòng thay đồ.
Sau đó, anh tới bên cành thành bể bơi, ngẩng người nhìn ánh trăng sáng väng vặc.
trên cao.
“Thủ trưởng một mình bơi như vậy, có cảm thấy cô đơn không ạ?”
Minh Trí đứng ở bên ngoài, từ phía xa trêu chọc những người bên trong.
Mạc Vinh Thành nhìn đối phương, khẽ gật đầu xem như trả lời.
“Đã như vậy thì tôi tới đây”
Minh Trí leo qua lan can, chạy như bay vào phòng thay đồ.
Sau khi mặc xong chiếc quần bơi, liền thong thả đi bộ tới bên thành bể.
Bóng cây khẽ lay, giớ nổi từng đợt Vâng trăng sáng ngời trên bầu trời, xung quanh là những vì sao nhấp nháy dịu dàng.
Phụt!
Minh Trí khui lon bia.
“Uống không?”
“Uống”
Mạc Vinh Thành vươn tay nhận lấy.
“Kì cục thiệt đó, cậu mà cũng có ngày sẽ vừa uống bia vừa ngắm trăng sao”