Cảm giác trống trải, khó chịu trong lòng đã dân dần biến mất.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy ấm áp và hạnh phúc siết bao.
Dường như chỉ cân ở bên cạnh người đàn ông này, tinh thần cô liền được xoa dịu, trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lâm Ngọc Linh khép hờ mắt, cả người như rơi vào mộng đẹp, cơ thể phập phồng theo từng nhịp thở đều đặn.
“Đúng rồi, hôm nay cả Hà Thanh Nhàn và cả Trần Tuấn Anh đều không về quân khu, em có biết nguyên nhân không?”
À, cô ấy nói với em hình như là đi đón Tuấn Anh, để tiện nghỉ ngơi hơn thì phải.”
Chu Hoàng Anh khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Anh hơi cong ngón tay, bao chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, ủ ấm trong lòng bàn tay của mình.
Thật ấm áp biết bao.
Lâm Ngọc Linh hoàn toàn thả lỏng cơ thể, tin tưởng dựa vào người Chu Hoàng Anh.
“Hoàng Anh, em muốn ngủ một chút.”
“Ngủ đi”
Cô chậm rãi khép mắt, bốn bề xung quanh đều rơi vào tĩnh lặng Nhà họ An.
Thời điểm An Mạch trở về biệt thự, hắn phát hiện Ngọc Linh đã không còn ở đó, bù lại Chu Hoàng Anh đã để lại một tấm vé thông hành.
Với tấm vé này, về sau ra vào.
khu vực quân sự sẽ thuận tiện hơn rất nhiều Thậm chí, người giữ tấm vé này còn có thể đi đến gặp Chu Hàn Thanh bất kì lúc nào họ muốn.
Còn nếu muốn giết anh ta, cứ trực.
tiếp giao cho sát thủ thứ này để đối phương ngang nhiên đi vào bên trong hành sự chẳng hạn.
Đây quả thật là một món quà lớn đến bất ngờ mà An Mạch nhận được.
“Đức Anh, hai người bọn họ rời đi lúc nào vậy?”
“Khoảng nửa tiếng trước.
Nếu ngài về sớm một chút, rất có thể sẽ gặp.”
Có thể nói An Mạch khá may mắn khi không đụng mặt bọn họ.
Bởi xét theo tính cách của Lâm Ngọc Linh, không đời nào cô để Chu Hoàng Anh đem tấm vé thông hành đặt ở nơi này.
Chỉ là hôm đó, mình và ông cụ Thanh nói chuyện với nhau, đáng nhẽ Chu Hoàng Anh cũng phải có mặt mới đúng.
Vậy tại sao, anh ta đem vé thông hành đưa cho mình?
Một vài thứ mơ hồ dần hình thành rõ ràng trong suy nghĩ của An Mạch, hắn lập tức giao việc cho Đức Anh.
“Lập tức đi điều tra về mối quan hệ những người trong nhà họ Chu, càng chi càng tốt.
Tất cả mọi thứ, bao gồm chuyện quá khứ cho đến khi trưởng thành của bọn họ.
bg-ssp-{height:px}
Đặc biệt là chuyện có liên quan đến ngài thủ trưởng cũ.”
“Vâng ạ!”
Đôi mắt An Mạch như được phủ tầng sương mù, con ngươi đen bóng như ngọc, trông lạnh lẽo lại đẹp đế vô cùng.
Hắn nắm chặt tấm vé thông hành trong tay, khẽ lẩm bẩm.
“Chu Hoàng Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì..
“Cậu chủ, hôm qua ngài đã dặn tôi phải nhắc lại lịch trình ngày hôm nay.
Vậy nên vào.
lúc bốn giờ chiều, ngài có cuộc hẹn với cô gái nhỏ mà ngài đã gặp trước đây ạ”
Trong lúc hắn đang trầm tư si người hầu đã bước vào, báo cáo Chính điều này đã cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.
Đúng vậy, hẳn muốn gặp cô gái nhỏ ấy vào hôm nay.
Hản đã hứa sẽ mang cho cô một chiếc hộp làm bãng thủy tinh, xem như là món quà nhân dịp lần đầu cả hai gặp gỡ.
Mà vào thời điểm ấy, cô đã nghĩ rằng nhỏ chỉ là thứ nho nhỏ lấp lánh như viên kim cương, vậy nên cô đã hỏi hẳn rằng có cả một bộ đủ màu hay không, vì cô muốn mang cho búp bê của mình.
Thật ra, đây chính là mảnh nhỏ trong bộ sưu tập kim cương hẳn vừa mua cách đây không lâu để tặng cho một người dì.
Thế nhưng hiện tại có giữ lại thì cũng chỉ là món đồ vô ích, vậy nên hắn quyết định đem t mức rồi.
“Anh biết rồi”
An Mạch đồng ý với cô gái nhỏ, đi vào phòng lấy hộp quà.
Sau khi chỉnh trang lại quần áo, hắn lập tức rời đi.
g.
Đây cũng xem như là tận dụng hết Tại quán cà phê, phía bên trong góc khuất.
Một cô gái ngồi cạnh bên khung cửa sổ, không ngừng gõ phím nói chuyện với ai đó thông qua di động.
Ở trước mặt cô lúc bấy giờ đang đặt một cốc trà sữa nóng, hơi khói bốc lên khiến cảnh vật thoáng trở nên mờ ảo.
“Đôi mắt của cậu chủ thật sự rất đẹp Nhìn màu mắt giống như màu hổ phách này.
xem, nó khiến cả gương mặt như sáng bừng hẳn lên vậy.
Cho dù chỉ là bức ảnh chụp ngẫu nhiên thì trông anh ấy y hệt như người nổi tiếng vậy.
Một acc có tên Bỉ Hùng Võng đã gửi đi một vài bức ảnh chụp màn hình mà bản thân chụp lại được.
“Nhìn khuôn miệng này, quá là ưa nhìn đi, có phải vậy không? Viền môi mỏng, khi cười lên có chút lạnh nhạt lại có chút xấu xa, hoàn toàn không đoán ra được tính cách mà”
“Đúng đó, tính tình cậu chủ sẽ khi thì quan tâm, khi thì mặc kệ, ẩm ương như thời tiết vậy, không lường trước được đâu”
Tính cách của cậu chủ sao?
Cô gái ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó trên bàn phím gõ ra một hàng chữ.
“Tôi nghĩ anh ấy rất dễ gš Ö, đây không phải là người mà cậu chủ đã nhận định là người chính thức sao? Quả nhiên là phân biệt đối xử mà”
Cô gái vừa gửi tin nhắn đi, những người có mặt trong nhóm liền lập tức nhao nhao, thể hiện dáng vẻ đau lòng nhưng lời nói lại tràn ngập ganh tị.