“Chuẩn bị xong mọi thứ thì nói anh, anh sẽ chở em đến nơi.”
Chu Hoàng Anh vươn tay xoay mặt Ngọc Linh về phía mình, hoàn toàn che khuất đi tầm nhìn của cô.
Cô nhìn anh, đôi chân nhỏ khế vung vẩy.
“Em chỉ đang nhìn theo Hồng Hoàng thôi, không phải đang ngắm người đàn ông nào đâu.
Anh biết rõ cô ấy cũng là phụ nữ giống như em mà”
“Phụ nữ thì sao, có gì khác nhau à? Ở quân khu vốn dĩ không phân chia nam nữ”
Được rồi, Lâm Ngọc Linh thừa nhận chỉ cần cô nói một câu chắc chắn Chu Hoàng Anh có hơn mười ngàn lời đạo lý dùng để phản bác lại cô.
Ngoại trừ.
ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời, những chuyện khác cô thật sự bất lực.
Trước khi rời đi, Lâm Ngọc Linh không quên xách theo chiếc túi nhỏ của mình.
Chưa được vài bước, Chu Hoàng Anh đã nảm khuỷu tay cô lại, cầm lấy dây túi.
Bấy giờ Lâm Ngọc Linh triệt để cạn lời.
“Chỉ là một cái túi thôi mà, em có thể tự xách..”
“Em chỉ cần theo anh là đủ rồi”
Chu Hoàng Anh hơi nâng cảm, dáng vẻ quyết đoán không cho phép cô từ chối.
Đồng thời nhìn từ góc độ này, trông anh đẹp đẽ đến mức chẳng lời nào có thể diễn tả được.
Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua lâu đến như vậy Kể từ khoảnh khắc cả hai thức giấc trên cùng một chiếc giường, ngẩn người nhìn nhau và hoàn toàn không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến thời điểm Chu Hoàng Anh cưới cô, sau đó cô dân dần nảy sinh tình cảm với anh đã có vô vàn chuyện xảy ra.
Lâm Ngọc Linh cảm nhận được, so với một Chu Hoàng Anh xa cách lãnh đạm ban đầu, anh đã dần dần thay đổi.
Điều duy nhất không thay đổi chính là dáng vẻ anh vẫn luôn tuyệt đẹp như vậy, khiến người khác tim đập chân run.
Bề ngoài giống như chẳng vướng chút khói bụi trần gian, lời nói quyết đoạn, tính tình bá đạo, ngay cả vấn đề về túi xách cũng muốn làm chủ, khiến cô không khỏi có chút chẳng biết làm thế nào.
Nói tới tính tình bá đạo thì để bản thân có thể ra ngoài thực hiện phát sóng trực tiếp cùng một người đàn ông khác, cô đương nhiên đã phải thuyết phục Chu Hoàng Anh rất lâu và đó cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Suy cho cùng, Chu Hoàn Anh chính là kiểu người lạnh lùng, vô tâm và tàn nhẫn đối với những kẻ xa lạ.
Muốn ép buộc anh ta làm chuyện gì đó còn khó hơn lên trời, việc Lâm Ngọc Linh có thể thuyết phục được anh chính là điều kì diệu tựa như phép màu vậy.
“Dù sao thì em nghĩ mình nên ở quân khu lười biếng thêm vài ngày nữa, xem chừng vết sẹo lại sâu thêm một chút nữa rồi.
Anh ơi, phải làm sao bây giờ? Xuất thân em vốn dĩ không tốt, hiện tại ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn được anh yêu thích cũng đã bị thương rồi.
Về sau làm sao em có thể tranh giành anh với những người đẹp khác chứ?”
Lâm Ngọc Linh ngồi trên xe, ôm gò má nhìn sang phía Chu Hoàng Anh than thở.
“Vậy thì bên ngoài nhất định không được phép có một người đẹp nào cả”
Xi- Lâm Ngọc Linh phá lên cười, cô hỏi anh “Nè, em nghiêm túc hỏi anh chuyện này nhé”
“Chuyện gì?”
“Mẫu người yêu thích của anh là gì?”
“Anh không có mẫu người yêu thích”
“Nhưng mà…”bg-ssp-{height:px}
“Anh chỉ biết em là vợ anh, anh yêu em là đủ rồi”
Chu Hoàng Anh dường như không cần tốn lấy bất kì giây nào để suy nghĩ, anh thẳng thắn trả lời toàn bộ câu hỏi của cô.
Thậm chí, thời điểm thổ lộ, còn ngập ngừng một chút.
Đột nhiên bị đối phương bày tỏ tình cảm bất ngờ như vậy, Ngọc Linh lúc bấy giờ đang uể oải tựa lưng vào ghế liền ho khan liên tục, trong lòng âm thầm thề sẽ không bao giờ thèm nói với Chu Hoàng Anh những loại chuyện như thế này nữa.
Tất nhiên, cô cũng rõ ràng đây đã không biết là lần thề thứ bao.
nhiêu của mình rồi.
Rất nhanh, xe đã dừng ở quán cà phê ở góc phía cuối đường.
An Mạch sớm đã chờ sản, nửa người tựa.
vào ngọn đèn đường được thiết kế theo.
phong cách Châu Âu.
Hôm nay hẳn mặc áo sơ mi trắng ở phía trong, bên ngoài khoác áo.
màu nâu nhạt.
Đôi môi mỏng ngậm điếu nh mắt lười biếng lướt qua dòng người xuôi ngược, trong vô thức thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt len lén ngắm nhìn mình từ xung quanh.
Người như vậy, cùng vẻ ngoài xuất chúng như thế này, đặt chân đến bất kì đâu thì cũng chính là tai họa.
Lâm Ngọc Linh nhìn đối phương, trong đầu đột nhiên nảy lên ý nghĩ như vậy.
Cô cúi người chuẩn bị đồ đạc, sau đó dự định lái xe đi.
Đột nhiên, cổ tay bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt lấy.
“Giữ khoảng cách với đối phương, Ngọc Linh.
Anh biết em đang buồn chán, nhưng..”
“Em là vợ của anh, là bảo bối độc nhất vô nhị trong lòng anh.
Hoàng Anh, em tuyệt đối sẽ không chạy theo con mèo con chó nào đó đâu”
Lâm Ngọc Linh nở nụ cười, trấn an tâm tình hốt hoảng của người yêu mình.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, trong đáng yêu và nghịch ngợm biết bao.
Cô chính là nhưu vậy, dễ dàng khiến người khác sinh ra lòng cảm mến Chu Hoàng Anh lúc bấy giờ mới chậm chạm gật đầu, buông tay cô ra.
“Đi cẩn thận”
“Em biết rồi”
Lâm Ngọc Linh ôm theo thùng lớn thùng nhỏ đi tới chỗ An Mạch.
Sau khi đưa cho hẳn bớt phân nửa, cô bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp của mình ngay lập tức.
Ngọc.
Linh hướng máy quay về phía An Mạch.
Chưa bao giờ hẳn xuất hiện trước người hiện trước mặt người hâm mộ trong trang phục đơn giản, không cầu kì trau chuốt như vậy.
Trên màn ảnh tràn ngập bình luận bùng nổ, lấn át đi cả những lời chất vấn.
Đôi mắt sắc bén của An Mạch bắt được trong hàng loạt bình luận một câu hỏi, liên tiếp chất vấn hẳn có hay không đùa bốn người hâm nộ.
ó vẻ đó chính là người quản lý hội nhóm.