Trên màn hình, vô số người không ngừng chia sẻ câu chuyện cùng cảm nghĩ của mình.
Có người vốn dĩ rất nghèo, có người lại vì nhìn thấy tình cảnh khốn khó của ai đó mà vươn tay giúp đỡ.
Không thiếu những bình luận quyết tâm rằng lần sau ăn mì nhất định phải húp cho bằng hết nước dùng, tóm lại chính là vui buồn đan xen.
Chương trình phát sóng trực tiếp cứ như vậy, ngày càng có nhiều người tham gia để xem.
“Hổ Nhỏ, chúng ta mau đi gặp mẹ em thôi, có được không nào?”
Lâm Ngọc Linh lúc này chỉ quan tâm bọn trẻ, hoàn toàn không có thời gian để ý đến những việc khác.
“Được ạ!”
An Mạch và Ngọc Linh tay xách nách mang theo đống đồ đi đến trước một căn nhà cũ.
Phòng nhỏ ở phía trước dường như đã được sửa sang lại đôi chút, tuy vậy giấy dán tường và dụng cụ đều mang dấu vết cũ kĩ, nhìn sơ qua liền biết giá cả mua những vật này cũng không tính là đắt đỏ gì.
“Mẹ ơi, chị tới rồi!”
Nghe thấy thanh âm của Hổ Nhỏ, một người phụ nữ trung niên, dáng dấp gầy gò từ bên trong bước ra.
Đi bên cạnh bà còn có.
một cô gái.
Đối phương mặc chiếc áo len màu hồng, mang đôi boot xinh xắn ôm lấy đôi chân.
Trên tay cô cầm rất nhiều túi nilong, bên trong là đủ loại thức ăn khác nhau, nhìn kĩ còn có thể thấy vài túi trong số đó dùng để đựng những món đồ chơi nho nhỏ.
Có vẻ như cô cùng Lâm Ngọc Linh khi đến nơi này đều có chung một mục đích.
Tuy nhiên những việc này đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là.
“Thịnh Lan”
An Mạch chuẩn xác gọi tên cô.
“Thiếu…cậu chủ? Cả Gia Bảo cũng…”
Thịnh Lan không ngờ mình lại có thể gặp cả cậu chủ lẫn Lâm Ngọc Linh tại nơi này, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
“Tại sao lại cho tôi vào danh sách đen?”
Không để cho Thịnh Lan có cơ hội chuyển chủ đề, An Mạch dựa vào đống túi lỉnh kỉnh mà cô mang, sử dụng chút thủ thuật che mắt, ở chỗ không ai thấy nắm lấy cổ tay cô, ghì chặt.
Đôi mắt An Mạch bấy giờ tràn ngập vẻ lạnh nhạt, hắn chưa từng nói muốn Thịnh Lan rời đi, cũng chưa từng nói sẽ không gặp lại cô.
Vậy tại sao cô có thể một mạch bỏ đi như vậy? Để hắn trơ trọi mình tại quán cà phê? Để hẳn cô đơn ngồi trong xe ở ngã tư đường? Tại sao lại như thế?
Vì cớ gì mà mọi người đều đối xử với hắn như vậy? Thậm chí, ngay cả những người hâm mộ vốn dĩ yêu mến hắn lại có thể trong nháy mắt phản bội, muốn hắn phải biết điều hòa thuận.
Tại sao, từ gia đình cho đến người hâm mộ, toàn bộ đều đối xử với hắn tuyệt tình đến mức này!
Tại sao chưa bao giờ hắn sẽ là người rời đi đầu tiên?
“Cậu chủ..”
Thịnh Lan bị khí thế bức người từ An Mạch dọa đến phát run.
bg-ssp-{height:px}
Mà An Mạch lúc này ánh mắt như khóa chặt lấy cô, bạc môi mỏng mím chặt.
Bộ dáng hản lạnh lùng đến mức khiến Lâm Ngọc Linh phải kéo tay hai mẹ con Hổ Nhỏ lùi sang một bên, tránh sự phiền toái không đáng có.
“Cậu chủ…”
“Trả lời tôi, tại sao?”
“Em nghĩ rằng cậu chủ sẽ vui vẻ…”
“Nghĩ rằng? Sau đó để mọi người hắt nước bẩn lên người tôi? Nói tôi đùa bốn cô, muốn đụng chạm thân thể cô, có đúng vậy không hả?”
An Mạch cười gắn, những ngôn từ xúc phạm gay gắt không ngừng tuôn ra từ miệng hẳn.
Sắc mặt Thịnh Lan thoáng chốc tái nhợt, không biết phải trả lời những lời chất vấn này thế nào cho phải.
An Mạch nhìn thấy ánh mắt né tránh cùng sợ sệt của cô, cái siết tay chặt từ ban nãy đến giờ thoáng buông lỏng.
“Anh lần trước đã nói rồi, anh muốn em làm bạn gái của anh”
“”
Thịnh Lan ngẩn người, An Mạch chậm rãi lặp lại lần nữa.
“Bắt đầu từ hôm nay, em là người của anh”
Thịnh Lan bấy giờ hoàn toàn ngây ra như phống.
Mà An Mạch vẫn giữ thái độ bình thản, chìa điện thoại ra trước mặt cô.
“Mau thêm lại anh vào danh sách.”
Thịnh Lan máy móc cầm lấy điện thoại, cả người cứng đờ, theo bản năng mà hỏi “Thêm cái gì cơ”
“Thêm vào danh sách bạn tốt”
_.
Sau hàng loại thao tác, hai người lập tức trở thành bạn tốt của nhau trong danh sách.
An Mạch ở phần tên người liên lạc, đơn giản ghi chú ba chữ “Đồ đáng yêu”
Gò má Thịnh Lan phơn phớt hồng, ngượng ngùng cúi đầu.
Sau khi đưa lại điện thoại cho An Mạch, cô ngập ngừng lên tiếng.
“Cậu chủ, anh có đang đùa em không vậy? Em nghĩ chúng ta thật sự không thích hợp cho lắm, hoàn toàn không có khả năng…”
“Không thích hợp? Vậy tại sao em lại nói chuyện riêng với anh?”
“Vì em thích anh”
Thịnh Lan vừa thẳng thản vừa đơn thuần mà trả lời “Em thích anh, vậy nên em dễ dàng quẳng anh sang một bên, lựa chọn để yên cho anh như vậy sao? Thịnh Lan, anh không cho phép em rời khỏi anh.”
Thanh âm An Mạch vô cùng lạnh nhạt, kèm theo khí tức uy hiếp đầy dọa người.
Thời khắc này, Thịnh Lan nhận ra lời những người hâm mộ nói hoàn toàn là sự thật.
Bọn họ nói rằng, ánh mắt An Mạch khiến người khác phải sợ chết khiếp và hắn thật sự rất nguy hiểm.
Mặc dù cô chưa bao giờ tin tưởng vào chuyện cậu chủ là người có nội tâm u ám.
Nhưng hiện tại, cô buộc phải tin vào điều đó.