“Ta đương nhiên hi vọng cháu và Chu Hoàng Anh có thế ly hôn.
Đuowng nhiên, trong trường hợp nếu cháu không chịu rời đi, ta cũng chẳng thể làm gì được.
Nhưng có một chuyện ta nghĩ cháu sẽ rất quan tâm đấy.
Ánh mắt ông cụ nhìn về phía Lâm Ngọc Linh đầy ẩn ý sâu xa.
Câu chuyện sao?
“Câu chuyện mà ông muốn kể, sẽ không phải là chuyện liên quan đến cậu chủ nhỏ.
chứ?”
“Quả nhiên là học trò của Tiêu Thành Đạt, ngay cả cái này mà cũng đoán được.”
“Nếu đã như thế, ông không cần phải kể chuyện cho cháu nghe làm gì cả.
Ông chỉ cần nói cho cháu biết, lý do vì sao cháu vẫn còn sống?”
“Nhà họ Tiêu và nhà họ Chu chúng ta làm quan với nhau nhưng vị quan này lời nói rất có trọng lượng.
Tuy ở Việt Nam không được xem trọng nhưng nếu vươn ra ngoài, khó mà nói trước.
Mà cháu, thì lại không cam lòng làm con cờ của ta.”
Ông Thanh dứt câu, đôi mắt nhìn Lâm Ngọc Linh càng thêm âm trầm.
Cô thoáng nghĩ, Chu Hoàng Anh cũng thật đáng thương.
Người nhà anh luôn nhìn chằm chăm cô, xem cô như một quân cờ.
Người phụ nữ từng thích anh, hiện tại có thể thản nhiên nói rằng xung quanh cô ta có rất nhiều sự lựa chọn khác.
Mà cô, người đầu ấp tay gối bên cạnh anh hằng đêm, hiện tại lại muốn ly hôn.
Cô siết chặt nắm tay, quay lưng lại, nhằm chặt cả hai mắt.
“Ông không cần phải nói thêm lời nào nữa.
Hôm nay cháu đến đây là để tiến hành thủ tục ly hôn với Chu Hoàng Anh, bởi vì trong lòng cháu đã có người khác rồi”
“Cháu nói cái gì cơ?”
Lần này, đến lượt ông cụ kinh ngạc.
“Bất ngờ đến vậy sao? Chẳng phải anh ấy cũng đi hẹn hò còn gì.”
Cô hỏi vặn ngược trở lại.
“Quả nhiên lý do khiến cháu xuất hiện ở đây là vì việc này”
“Đúng, cháu chính là kiểu người nhỏ nhen như vậy đấy.
Nếu Chu Hoàng Anh muốn hẹn hò gặp gỡ, cháu nghĩ bản thân không có tình cảm quá mức sâu đậm với anh ấy, hơn nữa trước khi gặp Hoàng Anh, cháu cũng đã có người khiến bản thân đem lòng yêu mết Như vậy, chẳng phải ly hôn sẽ là cách giải quyết tốt nhất sao? Cháu biết, quân nhân không thể dễ dàng ly hôn.
Nhưng nếu có ngài ở đây, hẳn đó là việc rất dễ dàng đi”bg-ssp-{height:px}
Lâm Ngọc Linh khẽ nghiêng đầu, tủm tỉm cười nhìn ông cụ.
Lúc này, ông ta đang vô cùng chăm chú quan sát cô, xúc cảm trong lòng vô cùng rối ren phức tạp nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác không dám tin tưởng.
Về phần Lâm Ngọc Linh, cô không quan tâm người trước mắt đang nghĩ gì.
Điều duy nhất mà cô muốn ở hiện tại chính là Tạ Miên không dùng mẹ cô để uy hiếp cô nữa.
Bản thân cô luôn nỗ lực, hết mình tiến về phía trước bởi vì mong muốn được sánh vai bên cạnh Chu Hoàng Anh.
Nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là cô muốn mình có đủ sức mạnh để bảo vệ những người mà cô yêu thương, mà trong những người này còn bao gồm cả anh “Ta hi vọng những lời cháu nói hoàn toàn là sự thật mà không phải là kế hoạch hoãn binh tạm thời”
“Ông có muốn nhìn qua không?”
Lâm Ngọc Linh đưa bản thỏa thuận ly hôn ra trước mặt ông cụ.
Đối phương lướt mắt nhìn qua, nhìn thấy chữ kí của cô trên nền giấy trằng mực đen vô cùng rõ ràng.
Nét bút lưu loát thanh thoát, không chút do dự, càng không thấm nhòe bất kì giọt nước mắt nào.
Ông không cầm lấy, chỉ đơn thuần liếc nhìn Lâm Ngọc Linh, sau đó chậm rãi biến mất ở góc khuất hành lang.
Ầm ầm- Sấm chớp rền vang trời, bên ngoài mưa mỗi lúc ngày một nặng hạt hơn.
Vô số hạt mưa rơi xuống nền đất, bắn tung tóe, rơi xuống cả thân thể gầy guộc của cô.
Lâm Ngọc Linh siết chặt bản thỏa thuận ly hôn trong tay, hốc mắt dần phiếm đỏ, thân thể không ngừng run rấy, chẳng biết vì trời mưa hay do chính sự lạnh lẽo nơi lồng ngực.
Mưa phủ lên hàng mi cong cong, hòa cùng nước mắt, chảy dài trên gương mặt.
Thời gian cứ như vậy, từng chút một chậm rãi trôi qua.
Lạch cạch- Nghe tiếng động, Lâm Ngọc Linh chậm rãi mở mắt.
“Tại sao em lại ở đây?”
Thanh âm người đàn ông nghe vào tai cực độ lạnh nhạt, tựa như trước mặt mình là một người xa lạ vậy.
“Em đang chờ anh.”
“Vào trong đi”
Lâm Ngọc Linh chống đỡ thân thể cứng ngắc, theo Chu Hoàng Anh vào phòng làm việc.
Bên trong bật điều hòa suốt hai bốn giờ, ban đầu khi đặt chân vào cô không cảm thấy gì nhưng hiện tại lại cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu, máu được lưu thông đều đặn hơn.
“Uống gì? Cà phê, trà sữa hay trà?”
Như thường lệ, Chu Hoàng Anh cầm cốc của cô, đứng trước tủ để chờ cô chọn lựa.
“Chu Hoàng Anh”
Lâm Ngọc Linh đột nhiên gọi tên anh, người đàn ông dường như có chút xấu hổ quay lại nhìn cô.
Đôi mắt anh thâm trầm, cổ họng như nghẹn lại.