Lục Vương gật đầu.
Anh ta lân nữa nhìn về phía phòng bệnh, trong dạ dày vẫn còn có chút khó chịu, rất muốn nữa nôn mửa một trận.
Ăn sáu bảy ngày thịt người… Hẳn muốn nói cho Tiêu Thành Đạt, không, hẳn còn muốn nói cho Chu Hoàng Anh! Đáng chết ngàn làm, ai làm cái trò này với mẹ của cô học trò nhỏ là người hay quỷ hoặc là thần cũng phải cho trả một cái giá thật lớn cho anh ta!
Trong mắt Lục Vương hung ác không hợp với sự nho nhã thường ngày của anh ta.
“Tiêu Thành Đạt anh buông ral”
Trong xe Lincoln, Lâm Ngọc Linh vẫn còn giấy dụa, cô yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể hôn mê, động tác không có một chút sức lực nào, mắt đã khóc đến sưng húp, chỉ bằng trạng thái bây giờ của cô, đừng nói là đẩy Tiêu Thành Đạt ra, cho dù là một con mèo hoang sợ rãng cô đều ôm không được đẩy không ra.
Nhưng cô lại cứ quật cường như vậy.
Giống như tan xương nát thịt không chết không ngừng vậy.
“Không được.
” Tiêu Thành Đạt lời ít ý nhiều như trước.
“Anh buông tôi ra, tôi muốn đi gặp mẹ, bà sẽ không cam lòng bỏ tôi lại mài” Cô siết chặt cổ áo của anh: “Tiêu Thành Đạt anh có nghe thấy không”
Người đàn ông lắc đầu.
“Anh…”
“Cho dù cô giết tôi thì tôi cũng không buông”“
Thái độ của anh ta rất kiên quyết.
Lâm Ngọc Linh dần dần tuyệt vọng nước mắt càng rơi càng nhiều, tay không còn sức vùng vẫy, từ lúc mới bắt đầu cô còn nức nở, sau cùng vô thanh vô tức ngồi ở đó, như là choáng váng không có bất kỳ biểu lộ gì vậy.
Dường như có vật gì chặn ở cổ anh ta, Tiêu Thành Đạt nói không nên lời bất kỳ từ gì để an ủi cô.
Mà vẻ bất lực đau đớn của cô, như là thanh kiếm sắc bén đang chém khiến tim của anh ta trở nên thật là đau.
“Vì sao, ngay cả anh đều đối xử với tôi như vậy… Tiêu Thành Đạt ngươi là thầy giáo của tôi, người không gì làm không được anh giống như tiên vậy, nhất định anh có cách, anh nhất định có.
”
Giọng của cô khàn khàn, “Lâm Ngọc Linh, xin lỗi”
“… Nên nói xin lỗi là tôi, vô duyên vô cớ tức giận với anh lâu như vậy” Cô dần dần bình tĩnh.
“Có muốn nghe tôi nói không?” Anh ta tận lực làm cho giọng nói của mình thành dịu dàng.
“” Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
bg-ssp-{height:px}
“Cha của tôi có rất nhiều vợ, tôi là một trong số rất nhiều đứa con trai của ông ta, cho dù tôi ở.
trong nước cũng có người nghĩ cách áp chế tôi, thậm chí hạ độc chết bà ngoại luôn ủng hộ tôi, tôi có một người anh trai, vì tranh đoạt tài sản mà tự tay giết chết bà nội của chúng tôi, sau cùng bị cha tôi thiêu chết trên giá thập tự”
Giọng điệu của anh ta lạnh nhạt trước sau như một.
Giữa từng câu nói dừng lại một khoảng rất dài, giống như rất không quen nói dài như vậy.
Lâm Ngọc Linh khẽ run nhìn anh ta.
Vậy mà trên lưng thầy giao đeo theo nhiều thứ như vậy ư?
“Cô thấy tàn nhẫn ư? Còn tàn nhẫn hơn với việc này nhiều, vô duyên vô cớ hận nhiều như vậy, cùng với việc trì trệ không tiến trong quá khứ, không bằng bước ra một bước, tôi không cần cô.
bảo hộ, thế nhưng, Lâm Ngọc Linh, cô còn có một em trai, trước lúc lâm chung, mẹ cô cũng đã nói cô phải chăm sóc nó.
” Anh ta tàn nhẫn xé toạc vết sẹo mà mình không muốn đề cập nhất.
Dùng phương thức đồng bệnh tương liên, để an ủi nỗi đau hôm nay của cô.
Lâm Ngọc Linh trừng lớn hai mắt, tay nhỏ bé không khỏi nằm lấy tay anh ta: “Thầy giáo…”
“Đau lòng cho thầy à?”
Cô gật đầu “Bây giờ đã biết thầy giáo có đau lòng cô biết bao nhiêu chưa?” Anh và cô bốn mắt nhìn nhau.
Đôi đồng tử bị lạnh nhạt và băng lãnh che phủ, hôm nay lòe lòe chiếu sáng, viết đầy sự đặc biệt cưng chìu cùng dịu dàng đối với cô, hãn khế nhếch khóe môi, cười rất đẹp, thật là khiến rất nhiều cô gái đều nhớ nhung, giống như hoa anh túc Nhưng cũng tràn đầy yếu đuối.
Lâm Ngọc Linh khéo léo lau sạch nước mắt, không nói được một lời ôm lấy anh ta.
“Xin lỗi”
Cô lẩm bẩm.
Cái mũi nhỏ run lên Khi ngửi thấy mùi vị dễ ngửi trên người thầy giáo, trong lòng cô ấm áp, trong cổ họng có một loại cảm giác thật nóng lan tràn.
Giống như từ hôm nạy trở đi thầy giáo đã biến thành người một nhà với cô.
Lâm Ngọc Linh hơi mệt chút, cô tựa ở trong ngực anh ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại Thật hi vọng khi tỉnh dậy là có thể trở về lúc còn bé.
Tất cả mọi chuyện đều không xảy ra thì tốt biết bao.
Nhưng sao cô lại có chút luyến tiếc thời khắc này nhỉ?
Có.
Là bởi vì thầy giáo.