Tiêu Thành Đạt đi thay quần áo.
Lâm Ngọc Linh cũng tìm được căn phòng nhỏ mình từng ở trước đây, thay một bộ quần áo khô ráo.
Mặc lên người bộ đồ thoang thoảng hương thơm dễ chịu.
Tóc cũng khô, tủy tay cột đuôi ngựa.
“Lâm Ngọc Linh?”
Mới vừa vừa ra khỏi phòng, đã nghe thấy Tiêu Thành Đạt đang gọi mình.
Cô vội vàng chạy tới: “Sư phụ.”
Tiêu Thành Đạt đang muốn mở miệng, nhưng hơi giật mình, cô thay chiếc váy màu xanh da trời mà trước đó anh ta đã mua cho cô.
Dường như là sợ lạnh, còn mặc thêm quần ngủ màu hồng dày.
Mũ đội nghiêng nghiêng lệch sang một bên trên đầu.
Gò má cô gái nhỏ hồng hồng, mang nụ cười vui vẻ.
Mặc dù trong mắt có vẻ mệt mỏi không giấu được, nhưng thời khắc này cô ở trong mắt anh ta, xinh đẹp không nhiễm bụi trần.
Cô rất đáng yêu.
Trên thực tế cũng rất đẹp.
Tiêu Thành Đạt “ừ” một tiếng nghiêng đầu, bên tai hơi hơi đỏ lên.
Anh ta theo bản năng muốn đẩy mắt kiếng lên mới chợt nhớ, mấy ngày trước mắt kiếng của mình đã rớt bể ở quán rượu, không thể làm gì khác hơn là thả tay xuống: “Đi thôi, đi xuống tìm Lục Vương”
“Được.” Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc hai người xuống lầu, Lục Vương đã nấu canh gừng xong, ngồi ở trên ghế salon, “chơi đùa” cùng mấy con mèo không thích đến gần mình mà mình cũng không thích đụng vào chúng.
À, phải nói là mấy con mèo đang bắt nạt anh ta từ một phía mới đúng.
Lâm Ngọc Linh chạy đến, ôm lấy một con mèo con trong số đó: “Mun, đừng bắt nạt Nhị sư phụ, ống quần anh ta đều bị em cắn rách hết rồi.”
“Meol” Con mèo nhỏ lông ngoài màu đen, bụng một màu trắng oan ức nhìn Lâm Ngọc Linh.
Đôi mắt trong veo như nước kia dường như biết nói chuyện vậy.
ôi Oán trách ai đây.
Cũng không thế oán trách một con mèo con được.
Lâm Ngọc Linh thả mèo xuống: “Được rồi, Nhị sư phụ anh tự mong may mắn đi”
“Tại sao nhà phải nuôi mèo chứ!” Lục Vương vì thế kêu rên.
“Trước đó cậu rất thích mà”’ Tiêu Thành Đạt bưng hai chén canh gừng, ngồi vào bên cạnh Lâm Ngọc Linh: “Tôi nhớ có nói qua”
“Vậy tôi cũng lặp lại lần nữa, bây giờ tôi rất ghét mèo!” Lục Vương tức giận bùng nổ.
Thoáng cái đứng lên từ trên ghế salon, chạy thật xa rồi mới đặt mông ngồi xuống sàn nhà.
Người giúp việc xung quanh không khỏi tức cười.bg-ssp-{height:px}
Buồn cười nhưng lại không dám cười.
Lâm Ngọc Linh nhận lấy chén canh Tiêu Thành Đạt đưa đến, uống một ngụm, thở dài nói: “Thoải mái quá.
Nhị sư phụ, anh giỏi thật đó.”
“Bỏ đi, bỏ đi.
Nể mặt học trò, không so đo với mấy con mèo này nữa”
Tiêu Thành Đạt mím môi, khóe miệng khế cong lên.
Uống xong canh gừng.
Cơ thể hai người cũng ấm lên không ít “Có muốn đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa chút không?” Tiêu Thành Đạt nghiêng đầu nói.
Lâm Ngọc Linh cũng nhìn về anh ta: “Ừ? Đi đâu?”
“Du lịch”
“Tôi muốn thủ hiếu mấy ngày, ít nhất chờ qua bảy ngày đã”
“Đừng làm khó mình quᔓ
Cô gật đầu một cái Lại rơi vào yên tĩnh một lúc lâu.
Hai người đang ngồi yên lặng thỉnh thoảng đưa tay chơi với mèo.
Bọn họ không thấy gượng gạo.
Nhưng bất kế là Lục Vương hay những người giúp việc xung quanh đều không thấy thoải mái lắm, luôn cảm thấy như có kiến bò trong lòng mình.
Cho đến khi Tiêu Thành Đạt đứng dậy: “Cùng tôi đi ra đây”
“A?” Lâm Ngọc Linh giật mình, cũng đi theo anh ta.
“Nếu phải thủ hiếu, thì hấy dùng sức lực vào nơi hữu dụng hơn”
Nghe lời này.
Mắt cô chợt sáng lên.
Là sư phụ muốn dạy cho cô cái gì mới sao?
Được cô rất hào hứng! Chỉ cần có thể học được gì đó, cái gì cũng được!
Thấy cô cao hứng, không bực dọc nặng nề như vậy nữa, trên mặt Tiêu Thành Đạt hiện lên một nụ cười: “Đi thôi”’ Hai người đi xuống.
Lục Vương thở dài, mở miệng gọi người giúp việc bên cạnh: “Một chút nữa nói ăn đưa xuống cho hai người bọn họ đi.
V/ tình của Lâm Ngọc Linh, không tới rạng sáng sẽ không đi ra đâu”
“Có nghiêm trọng như vậy không?” DK có chút không tin: “Đấy là một cô gái, làm sao có thể cùng cậu Tiêu Thành Đạt ở dưới đấy lâu như vậy?”
“Nếu là cô gái khác thì sẽ khóc lóc chạy lên rồi… Cô ấy thì