“Tự tìm cái chết”
Chu Hoàng Anh nâng tay lên.
“Đừng mà, đừng hạ thủ với họ..
Lâm Ngọc Linh nắm chặt tay anh, “Chu Hoàng Anh, tôi cầu xin anh..”
Tôi cầu xin anh.
Lại là những lời này.
Anh lạnh nhạt hất tay ra, Lâm Ngọc Linh kêu lên một tiếng, nặng nề té ở trên xe, đầu đụng mạnh vào cửa sổ xe, đau đến mắt nổ đom đóm.
Không để ý tới đau đớn, cô lại một lần nữa bắt lại bàn tay anh, cả người quỳ xuống trước mặt anh ta: “Chu Hoàng Anh, tôi sai rồi, anh đừng…”
Máu trong người Chu Hoàng Anh trong nháy mắt đông lại Anh cứng ngắc quay đầu, nhìn người phụ nữ đang quỳ xuống bên chân mình Mái tóc cô xõa trên vai, khóe miệng bị rách, mặt đầy những nước mắt, vừa chật vật, vừa đáng thương.
Đầu gối lộ ra bên ngoài váy, bị mặt đất cào xước, màu đỏ tươi rỉ ra ngoài, không phải thương tích nặng, nhưng nhìn rợn người Bên kia, Tiêu Thành Đạt vô lực té xuống đất, con ngươi vô lực, anh ta tự giễu cười ra tiếng.
Rốt cuộc, anh ta lại phải nhờ vào học trò mình quỳ xuống xin cho mình một cái mạng?
“Tiêu Thành Đạt, anh đừng có cười coi, mẹ nó.
Anh nói tôi nghe trong người anh có chuyện gì?” Lục Vương tâm tình cũng phức tạp, nhưng so với Lâm Ngọc Linh anh ta quan tâm Tiêu Thành Đạt hơn Cơ thể của Tiêu Thành Đạt sao lại yếu ớt đến thế.
Chẳng qua là bị Chu Hoàng Anh đánh một chút thôi mà.
Trước kia.
Bọn họ không phải đánh bất phân thắng bại hay sao?
Tiêu Thành Đạt dường như là rất mệt mỏi, nhằm hai mắt lại, không nói một lời.
“Em có thể cho anh cái gì?”
Chu Hoàng Anh đưa tay, kéo Lâm Ngọc Linh lên.
“Tôi dựa vào cái gì mà vì em nên tha cho kẻ muốn lấy mạng tôi “Anh muốn cái gì, chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ…”
“Em còn có cái gì?”
Một câu nói.
Anh khiến cô không nói ra lời.
Chợt thấy, người đàn ông giơ tay, xé áo khoác của cô ra.
Lâm Ngọc Linh rùng mình một cái nửa người trên lộ ra bên ngoài không khí, gió thổi một cái, cô lạnh run lập cập.
“Hay là, ở ngay tại đây, dùng chính mình đi?”
“Chu Hoàng Anh mày..” Lục Vương tức giận đến đỏ cá mắt: “Mày có còn là người hay không?
Mày là Thủ trưởng quân khu! Con mẹ nó, mày là người bảo vệ cho nhân dân, giờ lại muốn ép con gái nhà lành làm gái à? Nếu như cô ấy cầm súng của mày thật thì sao? Mày thiếu súng chắc?”
Chu Hoàng Anh không để ý t Đôi con mắt đen nhìn chảm chãm vào người phụ nữ trước mặt.
Lâm Ngọc Linh không dám tin nhìn người trước mặt, dường như từ trước đến giờ không hề quen biết anh.
Một chút xíu nào.
Lòng Càng lúc càng lạnh Cuối cùng, cô đưa tay muốn cởi quần áo bên trong của mình xuống: “Nếu như, đây là điều mà anh tìm kiếm, muốn làm nhục tôi, Thủ trưởng Chu Hoàng Anh, tùy anh vậy”
Động tác còn chưa kịp làm, lại bị người đàn ông kia nắm tay lại.
Ngay sau đó, anh kéo cô vào bên trong xe.
“Rầm!” một tiếng, cửa xe phát ra tiếng động lớn Không gian thu hẹp bên trong.
Anh cùng cô ngồi sóng vai với nhau.
“Tiếp tục” Anh thản nhiên nói ra hai chữ, không có chút chần chừ nào.
Lâm Ngọc Linh đã chết lặng, cứng ngắc cởi váy ra.
Ngồi bên cạnh anh, cô nhìn anh, trống rông.
Đã lười chẳng còn muốn nghĩ, từ nay về sau đối mặt với người khác như thế nào, chỉ cảm thấy trái tim giống như là rơi xuống từ trên vách đá.
Dập nát đến mơ hồ máu thịt.
Gió thổi một cái, thì đến chút máu thịt cuối cùng cũng không còn.
Một giây kia.
Lâm Ngọc Linh đột nhiên có suy nghĩ kéo cửa xe ra.
Nếu anh muốn làm nhục cô, thì dứt khoát thành toàn cho anh luôn, không phải thích xem sao?
Dứt khoát chiêu cáo thiên hạ.
Nói cho tất cả mọi người, người đã từng được tán tụng như anh, cũng chỉ như thế này thôi.
Nhưng là.
Tay kia còn chưa đụng được đến cửa xe.
Cô đã bị người đàn ông kia kéo vào trong ngực.
Trong một chớp mắt, mùi vị quen thuộc chui vào lỗ mũi.bg-ssp-{height:px}
Mũi Lâm Ngọc Linh cay cay: “Anh rốt cuộc muốn tôi như thế nào chứ?
Phải cầu xin cũng cầu xin rồi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng làm rồi.
Rốt cuộc tôi phải như thế nào mới có thể thoát li hoàn toàn, không lưu lại dấu vết gì trong thế giới của anh đây chứ?”
“Đừng hòng”“
Giọng nói của anh cứng rắn.
“Chu Hoàng Anh anh có từng yêu tôi không?”
Bỗng nhiên Cô nhẹ giọng thở dài.
Thanh âm nhạt đến thật giống như chỉ cần gió thổi một cái là bay mất.
Đáp lại cô.
Là nụ hôn của Chu Hoàng Anh.
Môi mỏng lạnh như băng của anh dán vào sau lưng cô, chuyển sang vai cô một chút, cuối cùng rơi xuống trên xương quai xanh của cô.
Ngón tay dài từ trên cổ chuyển xuống, dễ dàng nằm quyền chủ động trong tay.
Lâm Ngọc Linh nhắm nghiền hai mắt.
Những chuyện đã qua, trong nháy mắt ùa về Những hình ảnh tốt đẹp kia giống như là lưỡi dao sắc bén, lưu lại dấu vết ở trong tim của cô.
“Tôi biết nếu như anh thật sự muốn bất Lâm Ngọc Huy, hay muốn đối đầu với sư phụ, nhất định sẽ có kế hoạch rất hoàn mỹ, thậm chí tôi cũng nhất định sẽ không thấy được, giống như khi anh cùng Mạc Vinh Thành cùng đi đối phó với Tạ Ô, giống như mỗi một chuyện phát sinh, anh đều không nhanh không chậm tìm được phương án xử lý..”
“Cho nên tại sao vậy chứ? Tại sao bây giờ lần lượt xuất hiện ở trước mặt tôi, anh muốn cái gì?
Bắt tôi mang về giam lại, hay là khoe khoang với tôi rằng không có anh, tôi chẳng là cái gì hết…”
Câu hỏi Không có câu trả lời Đau đớn cùng hơi thở hổn hển, chiếm hết phần lớn mọi giác quan của cô Lên lên xuống xuống như một chiếc thuyên con trên mặt nước.
Ngón tay dài của anh ta như có ma pháp, mang đến cảm giác tê dại như có dòng điện chạy dọc khắp toàn thân cô.
Lâm Ngọc Linh cản môi vô lực ngã vào trong ngực anh: “Chu Hoàng Anh… Tôi ghét anh.”
Nói là ghét Thanh âm thế nhưng lại nghẹn ngào giống như của một con thú nhỏ đáng thương vậy, không có bất kỳ lực sát thương nào.
Trên cái thế giới này, bất kỳ một người nào người cũng có thế nảy lòng muốn giết anh.
Duy chỉ có người trước mặt này, thì không thể Chu Hoàng Anh vểnh môi, cuối cùng mặc quần áo lại cho cô rồi xuống xe.
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện với nhau.
Ngay sau đó, là rất nhiều tiếng xe lái đi.
Lâm Ngọc Linh không nhịn được cảm giác thân thể mệt mỏi, ngã trên ghế sa lon bọc da, ngất xỉu.
“Khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?”
Tiêu Thành Đạt khoác áo khoác nhung màu đen, ngồi ở trước cửa sổ phòng Lâm Ngọc Linh, sắc mặt rất kém cỏi như là bệnh trạng thiếu sức sống.
Bác sĩ nữ bên cạnh lắc đầu cười khuyên này không thể nói, đặc biệt là hoan ái dẫn đến bất tỉnh.
Có thể một giờ, cũng có thể một ngày.
Nếu như cô ấy muốn ngủ, cũng có thể bất tỉnh đến một hai ngày”
Người đàn ông hô hấp nặng nề, rất phí sức mới “Ừ” ra một tiếng coi như là trả lời Lục Vương cầm báo cáo từ trong tay vị bác sĩ nữ: “Bây giờ anh nói ngay cho tôi, từ khi nào thì anh bị mắc cái bệnh tắc nghẽn thần kinh vận động chó má này thế? Mẹ nó, đáng sợ đến vậy mà không nói cho tôi biết?”
“Tôi cũng không biết” Tiêu Thành Đạt ngẩng đầu nhìn báo cáo một cái: “Đối với tôi mà nói, là chuyện nhỏ”
“Dạ dạ dạ, anh thường xuyên vận động cho nên chính là chuyện nhở? Tôi xin anh!” Lục Vương đá vào ghế một cái Cũng may Tiêu Thành Đạt kịp thời ổn định thân hình, cũng không ngã về trước.
Ánh mắt anh ta quét qua người Lục Vương, Người này không có bất kỳ sợ hãi, chẳng qua là trong hốc mắt nước mắt ầng ậng dâng tới: “Người bình thường nếu chết đi thì cũng không mang theo được gì, nhưng nếu anh mà chết… “
“Tôi không sao”
Anh ta lặp lại một lần nữa.
Chứng tắc nghẽn thần kinh vận động, hay còn gọi là bệnh đông cứng người ‘Sẽ khiến bắp thịt của người bệnh từ từ bị teo lại, tạo thành tổn thương lên thần kinh, cuối cùng †oàn bộ bộ phận bị suy kiệt mà chết.
Không có thuốc chữa trị dứt điểm.
Đồng thời, cũng không có nghiên cứu xác thực cho thấy tại sao người ta lại mắc phải chứng bệnh như vậy.
Là một loại bệnh không tính là hiếm thấy, nhưng lại là bệnh chiếm số ít Không có thuốc chữa trị, chỉ có thể dựa vào vận động chính mình, chiến thẳng hết thảy bệnh Tật.
“Chờ học trò nhỏ tỉnh để cho cô khuyên anh, tôi khuyên không nối” Lục Vương lau mắt: “Nói cho cùng, hôm nay đều là tôi quá kích động, tôi vốn là muốn…
“Không có gì, cô ấy sẽ không trách cậu”
Tiêu Thành Đạt cắt ngang lời Lục Vương.
Đưa tay kéo chăn mền trên người Lâm Ngọc Linh ra một chút xíu Cổ cô có vết hôn màu tím bầm, còn mang một tia vết máu.
Nhìn ra được Chu Hoàng Anh dùng khí lực rất lớn Cô ấy sẽ luôn phải chịu đựng.
Nhưng là, người cuối cùng sẽ đau, càng chịu đựng, sẽ càng đau.