“Tai tôi bị điếc, hay là não anh có vấn đề rồi?”
Hồng Hoàng cười nhạt: “Giữ tôi lại? Sự chấp thuận của anh ư?”
“Thời gian này, biên cảnh sẽ tạm thời không xuất hiện trong một thời gian.
Lần này, Chu Hoàng, Anh đã tới và chiếm tất cả các cứ điểm rồi.
Tôi nghe nói Ngọc Linh và Tiêu Thành Đạt đã tạo ra một phần mềm.
Đây cũng là hoạt động trấn áp quy mô lớn đầu tiên trong nước đã gặt hái thành công, coi như người tiên phong mở đường.
Không một ai dám hấp tấp hành động cho đến khi họ biết chắc Chu Hoàng Anh đang sử dụng công nghệ bí mật nào”
Vê điểm này, phân tích của Mạc Vinh Thành không hề sai.
Xét theo một mức độ nào đó, nó cũng trùng khớp với suy nghĩ của Hồng Hoàng.
Nhưng đối với yêu cầu giữ cô ở lại, cô cũng cảm thấy không hài lòng: “Tôi rời Hà Nội, ở lại Hồ Chí Minh thì có tác dụng gì chứ?”
“Chữa lành vết thương.
Cô cảm thấy thực lực của mình vẫn còn tốt như trước ư? Tôi có thể dạy thêm cho cô” Lời của anh nói ra, ánh mắt thì vẫn dừng trên môi cô.
Hồng Hoàng ngạc nhiêt “Bất kể cô có nói gì, nếu tôi đã muốn làm, cô có thể ngăn đợc ư?”
“Lưu manh”
“Mạc Vinh Thành, anh có tin không.
Tôi lập tức bản hạ anh?”
“Cũng được, trên đường tới suối vàng có thể tình cờ gặp nhau.
Thật tuyệt khi có người bầu bạn phải không?”
Tuyệt cái quỷ gì chứ.
Tuy nhiên, Hồng Hoàng phải thừa nhận rằng khí chất của Mạc Vinh Thành rất thích hợp để nói những lời mang hơi hướng cổ trang này.
Giọng của anh lạnh lùng, hơi khàn, thực giống với chất giọng của một học giả trong các bộ phim cổ trang thường có.
Một người đàn ông như vậy.
Hơn nữa còn là thủ trưởng, tại sao cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tôi không muốn ở trong ký túc xá quân đ‹ “Vậy tôi cho cô mượn nhà của tôi để ở.
Cô có thể làm tất cả những gì mình muốn.
Nhưng coi như thù lao cho việc tôi đã cứu người của cô, tôi sợ rằng miệng của cô … sẽ phải để cho tôi mượn rồi”
Anh ung dung quay người sang bên cạnh, ánh mắt có vẻ mơ hồ và xấu xa.
“Cô thấy thế nào?”
“Thủ trưởng cấp cao như anh muốn cùng tôi chơi trò chơi, tôi còn có thể nói gì chứ? Đương nhiên anh muốn làm gì thì cứ làm đi, dù sao anh cũng đâu có tôn trọng ý kiến của tôi”
Cô đang tức giận.
Điều này thực khiến Mạc Vinh Thành nhất thời dao động.
Nhưng anh cũng mau chóng ổn định lại tỉnh thần Không.bg-ssp-{height:px}
Anh muốn giữ cô lại, khát khao này quá mạnh mẽ “Nếu cô muốn triệt phá các băng cướp trên núi, ở đây có rất nhiều, cô muốn tìm bao nhiêu cũng được.
Muốn giữ cuộc sống yên bình, thì cứ trực tiếp bắt giữ ngăn chặn các hành vi vi phạm pháp luật trên đường phố.
Nếu cô muốn tôi không xuất hiện cũng được, tôi sẽ đợi tới khi cô không thể đi bộ được nữa”
Hành vi lưu manh của Mạc Vinh Thành khiến Hồng Hoàng vừa tức giận vừa buồn cười: “Người biết thì còn nghĩ anh là thủ trưởng, người không biết có thể nghĩ anh chính là một tên lưu manh xã hội đen?
Tôi chính là một tên du thủ du thực mà.”
“Đừng đùa nữa.
Người nhà họ Mạc lại là một tên du thủ du thực ư?”
“Tôi không phải người nhà họ Mạc”
Hồng Hoàng giật mình chớp mắt.
“Ngọc Linh là em gái đã mất tích từ lâu của tôi, Lúc đó, tôi và Minh Trí được nhà họ Mạc thu nhận.
Nói một cách ý tứ, thì là để chúng tôi cùng chơi đùa với cô ấy.
Còn thực chất, là muốn chúng tôi trở thành vệ sĩ của cô ấy trong tương lai.
Cô ấy cảm thấy không ổn, vì vậy đã yêu cầu nhà họ Mạc cho tôi một danh phận thực sự.
Có điều, về sau Dù đã dùng rất nhiều cách, tôi cũng không thể tìm được tung tích của cô ấy, cho đến khi tôi gặp được Tiêu Thành Đạt”
Mạc Vinh Thành nói, tắt TV đi, nhìn chăm chăm vào màn hình tối đen phía trước.
Trong mắt anh lúc này, dường như những ký ức trong quá khứ đang tràn về, vỡ thành muôn vàn những mảnh bị thương, “Gia tộc nhà họ Mạc nối tiếng tại Hà Nội suốt ba đời, nhưng bị nhà họ Chu chèn ép, cuối cùng buộc phải chuyển đi.
Ông nội của Ngọc Linh đã chết dưới tay thủ trưởng cũ của các cô.
Anh trai cô ấy vì bị vu oan đã giết vợ và con gái, không thể chứng minh chân tướng sự việc nên đã tự sát vài năm trước.”
“Tôi cùng đi học với Mạc Vinh Dũng.
Tuy chỉ là một vệ sĩ, nhưng anh ấy lại coi tôi như em trai.
Cuối cùng, cả nhà họ Mạc có lẽ cũng đã quên, tôi chỉ là người “anh trai” do công chúa nhỏ của họ chỉ định mà thôi.
Ban đầu, Mạc Vinh Dũng không thích võ công, tôi đương nhiên bị ép trở thành vật thế thân cho anh ấy.
Cho đến khi, anh ấy giao cho tôi vị trí thủ trưởng của anh, bảo tôi thay anh đi tìm kiếm em gái của anh.
Thế rồi anh ấy cứ vậy mà nhàn nhã kết hôn” Mạc Vinh Thành có vẻ bất lực khi nhớ lại những điều này.
Ngay khi Hồng Hoàng còn đang bàng hoàng không nói được gì, nghe đến câu cuối cùng lại liền không khỏi bật cười: “Người này….
thật sự là bàng quan và tự do không thể tả”
“Trong suốt cuộc đời của mình, có lẽ anh ấy trân trọng và yêu thương nhất chỉ có người phụ nữ của mình mà thôi.
Gia đình và em gái, e rằng đều là những yếu tố ngoài lề không hơn không kém”