“Tôi có một người bạn là fan của anh, rất thích anh, muốn được gặp anh một chút” An Mạch nói xong liền dừng lại một chút, sau đó bật cười: “Tôi chắc đã nói mà không suy nghĩ rồi, anh đừng để Y.
Trong giây lát, Dã Long Thiên Linh liền hiếu ra không khí “thù địch” mà anh vừa thấy, rõ ràng không phải như anh nghĩ.
Chính là, An Mạch luôn rất mạnh mẽ, hơn nữa lại vụng về, lời nói và tác phong đều không khéo léo, khiến người khác có chút khó chịu.
Tuy nhiên, đối với những người thế này anh có vẻ thoải mái hơn là với một kẻ đạo đức giả.
Anh cười rất chân thành: “Được rồi.
Vừa hay ôi cũng rất muốn gặp mặt Gia Bảo.
Lần này tôi thua cô ẩy tới hơn ba mươi ngàn phiếu bình chọn, thực sự còn chưa phục lắm”
“Hay lắm!”
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, người của Vương Vũ Chung tới thông báo mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, An Mạch và Ngọc Linh đã tới lúc bước lên sân khấu rồi Hiệu ứng D đặc biệt huyền ảo và lộng lầy dường như thực sự có thể đưa mọi người vào thế giới hai chiều giả tưởng của truyện tranh.
Tờ giấy bay trước mặt Konan, những con quạ đen vây quanh ltachi, mọi thứ đều giống hệt như những cảnh trong truyện tranh.
“Chúng ta đánh một trân được không?” Mặc dù đang cosplay Konan, nhưng giọng của Ngọc.
Linh lại rất dễ thương.
“ltachi”
“Đánh đấm gì chứ? Về nhà ngủ đi!” Giọng An Mạch tương đối lạnh lùng, có phần giống với Itachi.
Nhưng câu thoại này khiến khán giả không khỏi bật cười.
Ngọc Linh chậm rãi giơ tay lên, phong thái bình tĩnh, mảnh giấy cũng bay theo sự điều khiển của ngón tay cô: “Nhưng tôi muốn cùng anh đánh một trận!”
“Tôi phải về nấu cơm cho Sasuke” An Mạch vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng sự lãnh đạm trong mắt càng ngày càng đậm, đàn qua đen do tố hậu kỳ chuẩn bị cũng vô cùng hợp tác.
Những người trên khán đài lại bắt đầu cười lớn “Kiểm soát Itachi tốt lắm!”
“Quan Thịnh đã thể hiện một cách hoàn hảo những phẩm chất mà một người anh em tốt nên có.
Cùng lúc đó, Lâm Ngọc Linh ngồi phịch xuống đất.
Ngay phía trên người cô, những mảnh giấy đang bay liền từ từ hạ xuống, lơ lửng trên không trung như thể sắp rơi xuống khắp mặt đất.
Không ít người đã vươn tay nhặt những mảnh giấy bay lượn đó, để tồi mới bất ngờ phát những hiệu ứng đặc biệt tỉnh tế này thực sự có thể làm cho tờ giấy ảo nãm trong lòng bàn tay của họ Đây quả thực là một bữa tiệc thị giác!
“Tôi cũng muốn trở về nấu cơm cho Nagato!”.
Hai phía quai hàm của Ngọc Linh liền bạnh ra, thực trông không giống nữ thần chút nào: “Nagato hẳn cũng đói bụng rồi”
“Konan này quá đáng yêu rồi” Bên dưới liền có tiếng người xôn xao.bg-ssp-{height:px}
“Nhưng không được giống so với nguyên tác “Anh không thấy lúc trước cô ấy cũng muốn thể hiện một chút sao, nhưng Quan Thịnh cũng không diễn theo bản gốc, cô ấy cũng không thể làm khác được”
“Phải, dù sao cũng chỉ là cosplay.”
Những người bên dưới bàn tán không ngớt, từ nhân vật đến hiệu ứng sân khấu.
Đột nhiên, Lâm Ngọc Linh bất chợt đứng lên, giơ tay bản nhanh tờ giấy về phía an Mạch.
Anh nhanh chóng nghiên đầu tránh tờ giấy ám khí của cô, đồng thời qua đen cũng quấn lấy xung quanh, ôm chọn lấy cả người anh.
Hai người cùng nhìn Vương Vũ Chung trên khán đài, chỉ thấy anh ta gật đầu lia lịa.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, giơ tay bản nhanh tờ giấy, An Mộ nghiêng đầu tránh tờ giấy của cô, đồng thời quạ đen quấn lấy cả người anh.
Hai người đồng thời nhìn Wang Yuju trên khán đài, và anh ta gật đầu lia lịa, mồ hôi không ngừng túa ra.
Sau đó, An Mạch nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Nguyệt độc.
Ngọn lửa đen từ từ nuốt chửng tờ giấy.
Ngọc Linh vung tay lên, càng ngày càng có hiều những mảnh giấy xuất hiện che chở cho cô: “Thiên trang kim vũ.
Từng đợt giấy giống như ám khí đều hướng về phía An Mạch.
Anh sử dụng tốc độ cá nhân nhanh chóng tránh được những hiệu ứng đặc.
biệt kia, cùng lúc đó qua đen đang bảo vệ xung quanh cũng đồng loạt rơi xuống.
Trong lúc biểu diễn, cả Ngọc Linh và An Mạch đều rất đổi ngạc nhiên trước những hiệu ứng công nghệ đặc biệt này.
Nếu có ai đó mua loại hiệu ứng này rồi sử dụng nó trên súng, hậu quả có thể rất tai hại Đúng lúc này, màn biểu diễn cũng đã tới hồi kết thúc.
Hai người phối hợp với hiệu ứng đặc biệt, thực hiện những động tác cuối cùng rồi cúi đầu chào, sau đó bước xuống khỏi sân khấu “Anh phát hiện ra điều gì rồi sao?” Ngọc Linh ghé sát vào An Mạch khi cùng nhau đi xuống, ẩn hiện trong những tiếng ồn ào.
“Ừm!”
“Nếu anh thực sự muốn thực hiện dự án này, hãy yêu cầu chia sẻ nguồn lực”
“Đồng ýI”
Hai người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình Lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu.
Chỉ là, Ngọc Linh liền mơ hồ có cảm giác khó chịu, như thể có ai đó đang trốn trong đám đông, nhìn chảm chẳm vào cô như một con báo săn mồi.
Không, nói đúng hơn, nó giống như một con rắn độc.