Chương : Sao có thể chứ, quá mức cưng chiều
Đã lúc nào rồi mà Sở Nhược Phi còn không quên chuyện mai mối: “Hoàng Anh, con cũng không còn nhỏ nữa, nếu con thực sự muốn tìm một người con gái để kết hôn, mẹ thấy Tạ Miên cô gái này rất tốt, hôm nay con bỏ về trước, cô ấy cũng không nói gì, ngược lại còn hỏi mẹ xem thử cô ấy có làm gì sai không, nên mới khiến con tức giận..”
“Mẹ” Chu Hoàng Anh nhẹ nhàng ngất lời, ngón tay anh vân vê chỗ Lâm Ngọc Linh cào xước, mỉm cười kỳ lạ: “Nghe bảo thương cho roi cho vọt mà mẹ?”
“Ý con là gì?” Sở Nhược Phi nhìn anh như một kẻ điên.
Chu Hoàng Anh thỏ thẻ cười, ngữ điệu toát ra vài phần đen tối: “Không có gì, chúng con chỉ đùa giỡn chút thôi, điều này lại chứng minh chúng con yêu nhau, mẹ nên thấy vui cho chúng con mới đúng, đừng vội tìm người khác cho con”
Sở Nhược Phi sững sờ, bà ta ngây người nhìn Chu Hoàng Anh, không tin nổi con mình có thể thốt ra những lời này.
“Không còn sớm nữa, ba mẹ nghỉ sớm đi Chu Hoàng Anh không muốn nói chuyện với Sở Nhược Phi nữa, nói xong anh đứng dậy đi về phòng ngủ.
Cho đến khi Chu Hoàng Anh lên lầu bóng hình đã mất hút thì Sở Nhược Phi mới phát hiện ra, Sở Nhược Phi chỉ tay về phía hướng đi của Chu Hoàng Anh, vô cùng ấm ức nói: “Nó…Nó vậy là ý gì? Tại sao lại hiểu lâm tôi như vậy chứ, như thể những điều tôi làm cho nó là hại nó không bằng?”
Chu Thẩm Ngôn đứng dậy, ông ta thở dài nặng nề nói với vợ: “Tự tạo nghiệp sẽ không, sống được đâu”
Nói xong cũng bỏ đi luôn.
Những lời chỉ trích của con trai và chồng khiến sự ấm ức trong lòng bà ta dần hóa thành sự phẫn nộ.
Nhưng họ càng như vậy thì ý muốn đuổi Lâm Ngọc Linh của Sở Nhược Phi càng thêm mãnh liệt.
Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua đôi mắt của bà ta, phía con trai và chồng không còn cách nào nữa, thì phải ra tay phía của Lâm Ngọc Linh.
Chu Hoàng Anh trở về đến phòng, không tìm thấy hình bóng của Lâm Ngọc Linh đâu cả, trái tim anh bỗng chùng xuống.
Chẳng lẽ cô nhóc này lại bỏ trốn rồi?
Chu Hoàng Anh gọi người hầu phục vụ Lâm Ngọc Linh ra truy hỏi.
Cô hầu nhỏ đôi mắt lờ đờ buồn ngủ bị tiếng hét của Chu Hoàng Anh làm bừng tỉnh: “Thưa ngài thủ trưởng, lúc nấy tôi muốn giúp cô Lâm Ngọc Linh tắm, nhưng cô ấy từ chối, nói là tự mình làm, sau đó tôi không bước vào phòng tắm nữa”
Trong lòng Chu Hoàng Anh có lẽ có chút buồn, anh rút một chiếc chìa khóa dự phòng từ trong ngăn tủ, mở cửa phòng tắm đã bị khóa phía trong.
Quả nhiên, cô ấy đang ngủ trong bồn tắm Khuôn mặt ửng hồng của cô đang ngẩng lên, mái tóc ẩm ướt, cái cổ trắng nốn cực kỳ mê hoặc, đôi môi khế mở khiến người ta chỉ muốn nhảy đến cắn một miếng.
Cô hầu nhỏ đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy cô chủ không bị sứt mẻ gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó, cô ta bị vẻ mặt của Chu Hoàng Anh làm kinh ngạc.
Sao có thể…nuông chiều như vậy?
Hình ảnh Chu Hoàng Anh trong mắt mọi người vô cùng lạnh lùng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng như vậy, khuôn mặt cô hầu nhỏ nghỉ vấn đôi mắt mình có phải có vấn đề rồi không.
Tuy nhiên, khi ngài thủ trưởng trở nên dịu dàng càng khiến anh đẹp trai hơn.
Bây giờ cô ta quay qua ngưỡng mộ Lâm Ngọc Linh người có thể khiến anh thể hiện ra vẻ mặt này.
“Nhìn đủ chưa?” Cô hầu nhỏ đang ngây người thì bị Chu Hoàng Anh lạnh lùng nhắc nhở.
Anh lại khôi phục vẻ mặt khiến người khác xa lánh, dường như những thứ cô ta mới thấy chỉ là một giấc mơ.
“Xin lỗi ngài thủ trưởng, là tôi vô ý, xin ngài trách phạt” Cô hầu nhỏ sợ đến mức toàn thân run tẩy.
Nhưng hôm nay cô ta khá là may mắn, vì lúc đó tâm trạng của Chu Hoàng Anh rất tốt, anh không hề nặng lời, chỉ nhắc nhở: “Hôm nay bỏ qua, cô lui đi, nếu như lần sau thì đến cả đôi mắt cũng không còn”
“Cảm ơn ngài” Cô hầu nhỏ liên tục cảm ơn, không dám nhìn Chu Hoàng Anh, vội vàng rời đi.