Chương : Tại sao, tôi không đủ tư cách chọn con dâu
Điều khiến Lâm Ngọc Linh ngạc nhiên nhất là có một người phụ nữ mà cô không ngờ tới lại đang ngồi bên cạnh Sở Nhược Phi.
Tạ Miên.
“Cô à, cô uống trà này cũng nguội rồi, để cháu đi pha rót cho cô một tách mới” Tạ Miên thân mật nằm lấy cánh tay của Sở Nhược Phi.
Sở Nhược Phi mỉm cười vô cùng yêu chiều: “Được.”
Có câu trả lời của bà ta, Tạ Miên đứng dậy khỏi ghế, ngón tay vừa chạm vào ấm trà, bỗng nhiên cô ta như nhận ra điều gì đó bèn quay sang nhìn về phía cửa.
Lập tức, biểu cảm trên mặt Tạ Miên dường như có chút vui vẻ nói: “Ngọc Linh, cô đến rồi!”
Vẻ xấu hổ thoáng qua trên khuôn mặt Lâm Ngọc Linh, mặc dù Tạ Miên rất lịch sự với cô nhưng vẫn không thể cho cô một ấn tượng tốt.
Lâm Ngọc Linh gật đầu qua loa: “Chào cô”
“Cô vào bàn ngồi đi. Kể từ lần gặp nhau trong bữa tiệc, tôi luôn có cảm giác rất thân thiết với cô. Mấy ngày nay tôi đều rất muốn gặp cô nên mới mạo muội tới đây mà không thông báo trước. Không biết cô có cảm thấy phiền không?”
Lâm Ngọc Linh: “..”
Dù cô có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không bao giờ tin những lời Tạ Miên nói là sự thật. Câu nói của cô ta ít nhiều cũng đã thể hiện rằng bản thân được Sở Nhược Phi ưu ái tới cỡ nào, hoàn toàn không có chút gì gọi là yêu thích thật sự đối với Lâm Ngọc Linh. Nếu Tạ Miên cứ tỏ vẻ chanh chua nanh nọc thì chắc chắn sẽ khiến Sở Nhược Phi không hài lòng, cô ta làm như vậy mới đúng là một người phụ nữ khôn khéo.
Xem ra cô cũng không có hứng thú muốn hàn huyên với tôi, tuy tôi không biết điều gì ở tôi làm cô không hài lòng nhưng cô có muốn tới uống trà cùng tôi không? Trà mới pha đó, cô Sở cũng vừa khen rất ngon!” Thái độ Tạ Miên vô cùng hòa nhã và mang theo ý cười “Tạ Miên, ngồi xuống uống trà tiếp đi!” Sở Nhược Phi đột ngột lên tiếng cắt ngang câu chuyện của hai người.
Tạ Miên cười khúc khích, nhún vai xin lỗi Lâm Ngọc Linh rồi nhanh nhẹn ngồi xuống.
“Cô cũng tới ngồi đi” Sở Nhược Phi cộc cần liếc về phía cô nói.
“Vâng” Lâm Ngọc Linh ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bà ta.
Cùng lúc đó trà của Tạ Miên cũng được rót ra, cô ta cười hỏi: “Cô Sở, cô có muốn nếm thử lúc còn nóng không”
“Được” Vẻ mặt Sở Nhược Phi hơi dịu lại đôi chút, bà ta nâng chén trà lên nhấp một ngụm,rên mặt lộ ra vẻ trìu mến nói: “Thật ngon”
Tạ Miên dường như đã nhận được một lời cổ vũ rất lớn, cô ta che miệng cười một cách đoan trang.
Nhìn “hình ảnh mẹ chồng nàng dâu” ấm áp này, Lâm Ngọc Linh năm chặt lòng bàn tay, biếu cảm vô cùng hỗn loạn.
Nếu Sở Nhược Phi có thể yêu thích cô bằng một phần mười cách bà ta yêu thích Tạ Miên thì tốt biết mấy!
“Tạ Miên là con dâu của nhà họ Chu chúng tôi, việc con bé đi cùng tôi tới đây gặp cô là điều đương nhiên” Bà ta dường như đã cảm nhận được sự bất an của Lâm Ngọc Linh nên cũng không kiêng dè gì mà buông những lời công kích nặng nề.
Những lời nói của bà ta cũng khiến cô không có cách nào đáp lại được.
Cô cắn môi, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Cô à, hình như cháu chưa nghe thấy Chu Hoàng Anh nói về điều này”
“Đây là quyết định của cả gia đình tôi!”
Lâm Ngọc Linh cố găng duy trì một nụ cười bình tĩnh và trả lời không khiêm tốn cũng không hống hách: “Cháu xin lỗi khi phải nói điều này, nhưng cô đã hỏi ý kiến của Chu Hoàng Anh chưa? Hôn nhân là việc hạnh phúc cả đời của anh ấy.
“Bộp!” Sở Nhược Phi đập tách trà xuống bàn.
Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng nhăm mắt lại, tâm trạng không gì có thể tồi tệ hơn.
Sở Nhược Phi tức giận nói: “Cô đây chính là đang nói tôi không đủ tư cách để quyết định cho Hoàng Anh hay sao? Nó là con trai tôi, chính tôi là người đã mang nặng đẻ đau nó. Ở đây cô mới là người không có tư cách nhất trong chuyện này”
“Cháu không cố ý nói những lời xúc phạm cô, nhưng cháu chỉ nghĩ rằng cô nên tôn trọng ý kiến của Chu Hoàng Anh. Liệu anh ấy có hài lòng với người con dâu mà cô đã chọn không?”